Thi Vương Trùng Sinh

Chương 21: Cứu viện

Trình Lạc Y đúng là bị bệnh tâm thần. Khi cô vẫn còn ở bệnh viện tâm thần đã có khuynh hướng tự mình hại mình, sau khi tận thế tới cô liền trở thành nhóm người thức tỉnh đầu tiên.

Đồng thời cũng xếp hạng số 001 trong khu tránh nạn, được mệnh danh là người mạnh nhất!

Năng lực thức tỉnh của cô là [đau đớn trí mạng], nếu như cơ thể cảm nhận được càng nhiều đau đớn thì thực lực càng mạnh, hạn mức cao nhất cực cao.

Mà Tôn Tiểu Cường xếp hạng 002, năng lực của hắn là [không sợ cuồng hoá]. Người có trí thông minh càng thấp thì thường lá gan lớn, Tôn Tiểu Cường chỉ cần tiến vào trạng thái cuồng hoá thì trí thông minh của hắn triệt để về con số 0 nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.

Lúc này Trình Lạc Y đang đứng bên trong hành lang của một dãy phòng học trong trường đại học, cô vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, bên trên cánh tay phải được quấn băng vải, trong tay còn cầm rìu chữa cháy.

Graooo-----

Ở trước mặt là hai con Zombie đang điên cuồng lao về phía họ. Trình Lạc Y mặt không cảm xúc, vung rìu lên đập nát đầu của bọn nó. Vết máu bay tứ tung bắn lên vách tường ở hành lang để lại vết tích chói mắt.

"Đi mau."

Sau lưng Trình Lạc Y là những người sống sót đang run lẩy bẩy. Lúc này bọn họ đã chạy đến góc cua của cuối hành lang, nhưng đồng thời cũng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn cùng với tiếng gào của Zombie.

Quay đầu nhìn lại phát hiện có một lượng lớn Zombie đang vọt ra, bọn chúng chen chúc dẫm lên lẫn nhau, chất đầy toàn bộ hành lang, giống như dòng lũ đang cuốn tới.

"Má ơi! Có quá nhiều Zombie!"

"Mau chạy đi!"

"...."

Những người sống sót vô cùng hoảng sợ chạy theo Trình Lạc Y. Nhưng tốc độ của nhân loại bình thường đến bây giờ đã kém hơn Zombie, mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.

Nhưng thật may mắn ở phía trước cách đó không xa, chính là bên trong thang lầu, chỉ cần chạy đến nơi đó đóng cửa lại là có thể nhốt đám Zombie ở ngoài.

Trình Lạc Y vung rìu chữa cháy chém ngã mấy con Zombie cản đường, cô nghiêng người nhanh chóng tiến vào bên trong thang lầu.

Những người sống sót phía sau lưng cũng liên tiếp đi vào theo. Nhưng có một nữ sinh không cẩn thận dẫm lên vết máu của Zombie, cô ta trượt ngã nhào xuống đất.

"A-----"

Cô ta gào lên.

Trình Lạc Y đưa mắt nhìn thấy nữ sinh đó chẳng lâu nữa sẽ bị thi triều nuốt chửng, thế là cũng không để ý nữa, đưa tay đóng cửa thang lầu.

Hộc...hộc...hộc...

Xung quanh yên tĩnh lại, mấy học sinh thở hổn hển kịch liệt. Thế nhưng có một nam sinh trong số đó mắt chừng như muốn nứt ra.

"Cô...tại sao vừa rồi cô không cứu Tiểu Duyệt? Còn nhốt em ấy ở bên ngoài?"

"Không cứu được."

Trình Lạc Y lạnh lùng nói. Nhưng tên nam sinh ấy vẫn nói tiếp,

"Tiểu Duyệt là bạn học của chúng tôi, bình thường em ấy rất tốt, chúng ta phải đi cứu em ấy, không thể bỏ rơi bất cứ một ai."

"Ờ...."

Trình Lạc Y gật đầu, lại đưa tay kéo cửa ra. Thế nhưng mà cô ấy nắm lấy cánh tay của nam sinh, đẩy hắn ra ngoài.

Ầm!

Sau đó lại kéo cửa đóng lại. Cũng đã tận thế rồi, phải gϊếŧ mấy tên thánh mẫu trước đã.

"Còn muốn cứu người nữa không?"

Trình Lạc Y liếc nhìn những người còn lại, mấy người sống sót còn lại đều run lẩy bẩy, đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ liều mạng lắc đầu.

Bọn họ cũng đã phát hiện ra người trước mặt này không dễ chọc.

"Máy bay trực thăng ở trên mái nhà, chúng ta mau đi lên thôi."

Trình Lạc Y thuận theo thang lầu đi lên.

Trong hành lang cực kỳ yên tĩnh, vậy mà không có con Zombie nào, thỉnh thoảng mới bắt gặp một số thi thể Zombie đã bị người ta gϊếŧ từ trước.

Hình như trong trường học có người thức tỉnh khác....

Nếu như có thể cứu một người thức tỉnh quay về, công lao cũng không nhỏ, khu tránh nạn sẽ cấp thêm cho bọn họ hai cân bột trắng....

Nhưng khi bọn họ sắp đến mái nhà. Ở giữa bậc thang gần cửa nhất xuất hiện một thanh niên, y cầm dao rọc giấy trong tay, trên con dao đã loang lổ vết máu.

Thanh niên đứng yên ở đó lạnh lùng nhìn mấy người họ.

"Zombie ở đây đều là cậu gϊếŧ?"

Trình Lạc Y ngước mắt hỏi.

"Ừ, là tôi."

Thanh niên cũng là học sinh trong trường này nhưng mà đã trở thành người thức tỉnh.

"Rất tốt."

Trình Lạc Y gật đầu, "Đến chỗ tránh nạn với tôi đi."

Nhưng mà thanh niên này lại lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng,

"Tại sao tôi phải tới khu tránh nạn? Tại sao tôi lại còn phải bị người ta quản thúc? Ở bên ngoài tốt hơn bao nhiêu, tự do tự tại, tôi thấy.... Hay là mấy người ở lại theo tôi đi."

"Trương Húc, cậu điên rồi à??"

Một nữ sinh đứng đằng sau hô lên. Một số người sau khi đột nhiên có được năng lực, tính cách khó tránh khỏi xảy ra biến hóa.

"Ồ? Dám nói tôi à?"

Trên gương mặt nam sinh hiện lên vẻ dữ tợn, cầm ngược dao dọc giấy, lách mình lao lên, lưỡi dao đột ngột đâm xuống.

Phập!

Nhưng dao rọc giấy cũng không đâm vào người nữ sinh mà lại bị một cánh tay quấn băng vải ngăn lại, lưỡi dao cũng đã đâm được vào da thịt, máu tươi chảy ra, nhuộm bằng vải thành màu đỏ thắm. Tựa như một đóa hồng lớn từ từ nở ra.

Mà chủ nhân của cánh tay kia chính là Trình Lạc Y, sau khi cô ấy bị đâm một dao biểu hiện trên mặt vẫn như cũ chẳng có thay đổi gì.

"Hả?"

Nam sinh cau mày, cảm thấy không thích hợp.

Người này không biết đau sao?

Mà lúc này cánh tay quấn băng của Trình Lạc Y cũng trùng hợp mà bị hở ra, lộ ra da thịt ở bên trong.

Nam sinh cúi đầu nhìn, hai mắt lập tức trừng lớn, thần sắc cực kỳ kinh ngạc giống như đã nhìn thấy một màn khó có thể tin nổi.

Đó chính là những dấu vết mà cô ấy để lại. Đau đớn, đẹp đến cỡ nào.....

Khóe miệng Trình Lạc Y hơi vểnh lên, phát động năng lực của mình, [Đau đớn trí mạng], sau đó tay trái đẩy cằm nam sinh, sức mạnh cực lớn làm đầu y ngửa ra phía sau.

Rắc rắc!

Cổ của nam sinh bị bẻ gãy, y cứ thế ngã nằm xuống đất.

"Không còn hai cân bột trắng nữa rồi...."

......

Trình Lạc Y dẫn theo người sống sót đi tới mái nhà, ở phía xa có một chiếc máy bay trực thăng đang dừng lại ở đó, còn có một thân ảnh gầy gò đang quay lưng về phía bọn họ.

Người này chính là Tôn Tiểu Cường, nhưng làm người ta cảm thấy kỳ quái chính là trong tay hắn còn đang dắt một con Zombie.

"Động vật đáng yêu, tôi là động vật số hai, xin hãy trả lời!"

Tôn Tiểu Cường một tay nắm lấy cổ áo, nói với đối phương.

"Này, cậu đang làm gì đấy?"

Trình Lạc Y đứng phía sau hỏi.

"Chậc..."

Tôn Tiểu Cường khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại để lộ ra ánh mắt thiểu năng trí tuệ.

"Tôi vừa cứu được một người hoàn mỹ, tôi muốn hỏi hắn tình huống của bên phía cậu như thế nào, có gặp phải phiền phức gì hay không."

"Thứ cậu cứu được là người à?"

Trình Lạc Y liếc mắt nói.

Tôn Tiểu Cường quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình đang lôi kéo một con Zombie, con Zombie này còn đưa cổ, định cắn lên tay của hắn.

"Ủa? Vừa rồi vẫn còn là người mà, biến dị từ bao giờ vậy? Thật là có lỗi!"

Rầm!

Hắn dứt khoát lại một quyền lên mặt con Zombie, sức cực kỳ lớn, trực tiếp đấm nó xuống tầng.

.......

Mà Lâm Đông lúc này đang ngồi trong nhà, an nhàn xem tivi.

Hắn cũng không ngờ được lại sẽ nhìn thấy tên của bạn thuở nhỏ trên danh sách đội cứu viện.

Thôi thì có thể ra ngoài vì hiếu kỳ, dù sao cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm. Lâm Đông lấy điện thoại di động ra, truy cập vào website của chỗ tránh nạn. Hắn muốn tìm một ít tin tức khác liên quan tới hai người.

Quả nhiên trong danh sách nhân viên của đội cứu viện lại trông thấy ảnh chụp của hai người. Đồng thời bên dưới còn có một đoạn giới thiệu vắn tắt như tên và tính cách.

Bên dưới tấm ảnh của Trình Lạc Y viết là: tôi, dịu dàng, sợ bị đau.

Tôn Tiểu Cường cũng có: tôi, thiếu niên đẹp trai, thông minh tuyệt đỉnh.