Lĩnh vực Thi Vương bao phủ sói hai đầu, tràn ngập uy áp mãnh liệt. Cơ thể con sói lắc một cái giống như bị chìm vào trong biển sâu, áp lực thật lớn ập tới làm tứ chi nó như nhũn ra, nó không chịu nổi mà quỳ xuống.
"U~~hú~~~"
Từ trong miệng nó phát ra tiếng gào thét giống như con chó đã bị đánh bại, trong mắt nó không còn vẻ hung lệ mà ngược lại đều là sợ hãi. Như thể chỉ cần một ánh mắt của Lâm Đông đã khiến con sói lớn này quỳ xuống đất.
Bức tranh ở trước mắt này thực sự quá mức rung động.
Xem ra lĩnh vực Thi Vương cũng có lực áp chế rất lớn đối với thú biến dị.
"Đây...."
Mấy người sống sót trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ rằng sẽ có kết quả như này.
Người đàn ông trước mặt này quá mạnh.
Những lúc này Lâm Đông lại đang tự hỏi, con sói lớn này có hai cái đầu vậy thì rốt cuộc nó sẽ có hai viên não đan hay chỉ có một viên đây?
Nhưng khá đáng tiếc là thể tích của não đan tương đối nhỏ, còn không bằng của người thức tỉnh.
Nếu như nói não đan của người thức tỉnh có vị giống như quả cherry, vậy sói hai đầu có vị anh đào.
Lâm Đông ăn hai viên não đan. Hương vị vẫn ngon miệng như cũ và năng lượng tinh thuần, tất cả đều bị hắn hấp thu, khí huyết lại thêm tràn đầy.
Hắn cầm dao găm liếʍ vết máu trên dao. Hắn phát hiện máu của sói hai đầu cũng khá ổn, năng lượng ẩn giấu bên trong còn nhiều hơn cả máu gà máu trâu.
"Không tệ..."
Lâm Đông rất hài lòng, thế là hắn giơ tay lên thu vào trong không gian, dự định về nhà sẽ xử lý.
Còn mấy người sống ở phía sau lưng, Lâm Đông căn bản không để ý tới. Bởi vì gϊếŧ bọn họ không có nhiều tác dụng.
Cũng giống như mở trại chăn nuôi mà thôi, có thể giữ lại để kéo dài sự sống hoặc là chờ bọn họ trở thành người thức tỉnh rồi mới gϊếŧ.
Cơ thể Lâm Đông lại xuyên qua vách tường biến mất giống như bóng ma.
Mấy người phía sau thấy thế kinh hãi nửa ngày nói không nên lời, không nghĩ rằng con sói lớn kinh khủng như vậy lại bị gϊếŧ chết một cách đơn giản như thế.
"Hắn... là thứ quái vật gì?"
...........
Khi Lâm Đông về đến nhà, Tô Tiểu Nhu đã hoàn thành việc nhà hôm nay.
"Ông chủ, quần áo của anh được đã giặt sạch rồi."
"Ừ, cô đi nghỉ ngơi đi."
Lâm Đông nói. Nhưng lúc này Tô Tiểu Nhu tay che gáy, lắc lắc đầu.
"Ông chủ, em có cảm giác đầu hơi ngứa, có phải em sắp thức tỉnh phải không?"
"Hả?"
Lâm Đông liếc mắt dò xét cô nàng, hắn quan sát nửa ngày mới mở miệng nói.
"Về gội đầu đi."
"...."
Tô Tiểu Nhu cạn lời, ước mơ trong lòng tan vỡ, đành quay người rời khỏi phòng.
Lâm Đông ngâm nước nóng, tắm xong thay quần áo. Sau đó hắn lấy một cái khăn trắng quàng lên cổ. Đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm dao đĩa, cắt một miếng thịt từ thi thể con sói vừa đi săn hôm nay, bắt đầu ăn.
Mùi vị thịt sói không tệ, khá ngon, hơi khô, gần giống như thịt bò khô mà ngày xưa vẫn hay ăn.
Tivi ở trước mặt vẫn đang phát tín hiệu từ người sống sót.
Có quái vật! Không chỉ có dã thú biến dị, mà còn có dã thú kết hợp với Zombie, tôi vừa dùng máy bay không người lái quay lại, mọi người mau nhìn này!
Lâm Đông nhai miếng thịt rồi nuốt xuống, ngước mắt nhìn về phía màn hình tivi.
Là một con mãng xà, nhưng điều quỷ dị nhất là, trên đầu nó lại mọc ra một cái đầu Zombie. Nó đang quấn quanh một căn nhà nhỏ, nhìn vô cùng kinh khủng.
Nguyên nhân là vì con mãng xà này đã ăn quá nhiều Zombie, cho nên đã dung hợp lại tạo thành hình dáng quái đản như thế.
Không chỉ vậy, còn có rất nhiều tin tức những con quái vật dung hợp đến từ khu tránh nạn chính thức.
Ví dụ như nhện mặt người khổng lồ, to như một chiếc xe con, trên lưng của nó lít nha lít nhít đều là đầu người, hơn nữa còn đang gào thét đau khổ.
"Đang ăn cơm mà..."
Lâm Đông nói thầm trong lòng.
Có thể nhìn ra được bên ngoài nguy hiểm nhiều đến mức nào, khắp nơi đều là quái vật biến dị, không lúc nào không diễn ra cảnh tử vong gϊếŧ chóc, chỉ cần không để ý một chút liền sẽ mất mạng.
Những người sống sót không chỉ phải đề phòng quái vật, mà còn phải đề phòng cả đồng loại, vì tranh đoạt đồ ăn hay sắc đẹp bọn họ sẽ tự gϊếŧ lẫn nhau, đã hoàn toàn gỡ xuống vỏ bọc hiền lành.
Nhưng mà những thứ bạo lực cũng máu me này chẳng có liên quan đến Lâm Đông. Hắn rúc sạch sẽ ở trong nhà, còn có người hầu hạ, cuộc sống cực kỳ an nhàn. So với bên ngoài tòa chung cư, hoàn toàn chính là hai thế giới.
Với cả bên ngoài còn có ba tên đàn em bảo vệ, đàn em của đàn em số lượng cũng đã đạt tới hơn ngàn. Bất kể là người thức tỉnh hay là thú biến dị đều không dám tùy tiện lỗ mãng đi tới đây.
Cứ như vậy Lâm Đông lại rúc ở trong nhà khoảng mười ngày.
Trong lúc đó, lượng thức ăn hắn ăn đã ước chừng hơn trăm tấn!
Không thể ngừng ăn thịt....
Thực lực của Lâm Đông cũng theo đó mà tăng mạnh.
Lúc này khi hắn thi triển Thi vực, phạm vi khuếch trương đã lớn gấp đôi, ước chừng hơn 20 m, đồng thời còn có thể duy trì lâu hơn.
Cũng chỉ mấy ngày này Lâm Đông phát hiện, trên bầu trời thường xuyên có máy bay trực thăng bay qua, nhân loại hoạt động cũng trở nên tích cực hơn rất nhiều.
Căn cứ vào tình báo mà hắn thu thập được, đây là bởi vì người thức tỉnh đã tăng lên rất nhiều, đang triển khai cứu viện ở khắp nơi.
Bây giờ, nhân số trong khu tránh nạn chính thức của thành phố Giang Bắc đã phát triển đến năm vạn, trong đó ngồi thức tính chiếm bảy nghìn người.
Hơn nữa còn cả một danh sách một trăm người thức tính đứng đầu, số thứ tự từ 001 đến 100. Thực lực từ mạnh đến yếu, 001 mạnh nhất, số 100 yếu nhất.
Tất nhiên đây đều căn cứ theo phân tích số liệu, cũng chưa được trải qua xếp hạng thực chiến.
Trừ cái đó ra, mỗi ngày bọn họ đều công bố một ít tin tức của đội cứu viện để tránh người sống sót nhận lầm hay là bị những tên mang dị tâm lừa đảo.
Một ngày này Lâm Đông vẫn đang nằm ườn xem tivi. Bây giờ đa phần internet đều bị tê liệt chẳng có tiết mục gì, chỉ có nhận được tín hiệu từ rađa truyền tín hiệu.
Tin tức hôm nay của đội cứu viện: chúng tôi đã phái ra nhân viên cứu viện, Trình Lạc Y, Tôn Tiểu Cường, hai vị thức tỉnh chuẩn bị đến phụ cận trường đại học, xin mời những người sống sót gần đó chờ cứu viện.
"Hả?"
Vốn dĩ Lâm Đông cũng chẳng để ý nhiều, nhưng khi nghe đến hai cái tên này liền đặt ly đế cao trong tay xuống bàn, đưa mắt nhìn lại cẩn thận.
Hắn thấy trên tivi xuất hiện bức ảnh của hai người.
Người thứ nhất là một thiếu nữ, tóc mái cắt ngang trán, đuôi tóc đen dài thẳng, da trắng nõn, đôi mắt to tròn trịa đen thẫm nhưng lại không chút ánh sáng, nhìn cực kỳ trống rỗng giống như không có tình cảm. Nhưng mà giá trị nhan sắc của thiếu nữ này chắc chắn thuộc vào hàng đỉnh cấp. Phối hợp với gương mặt không chút cảm tình kia lại là người ta cảm thấy sắc đẹp này không chân thật, giống như một người giả....
Mà người thứ hai là một tên đàn ông, da ngăm đen, gương mặt gầy gò, tóc xoăn, điểm làm người ta chú ý nhất là cặp mắt của hắn, một mắt nhìn thẳng một mắt liếc xéo giống như cực kỳ thông minh.
Ảnh thiếu nữ đặt cùng với ảnh của người đàn ông càng làm nổi bật sự chênh lệch giá trị nhan sắc, như một trời một vực.
Chỉ là hai người này....Lâm Đông đều biết.
Ánh mắt hắn không tự chủ được mà liếc về bức ảnh chụp treo trên vách tường, đó là ảnh chụp ở cô nhi viện, gần như chứa đầy hồi ức tuổi thơ của hắn.
Mà hai người kia đều có mặt trong bức ảnh.
Đối với Trình Lạc Y, ấn tượng của Lâm Đông rất sâu, hồi nhỏ thường xuyên chơi với nhau, chỉ là sau này viện trưởng nói Trình Lạc Y bị tâm thần, đưa cô đến bệnh viện tâm thần, sau đó chưa từng gặp lại...
Mà Tôn Tiểu Cường, Lâm Đông cũng có chút ấn tượng. Hắn nhớ rõ Tôn Tiểu Cường có một khuyết điểm từ nhỏ, là một đứa trẻ ngốc nghếch, bị cha mẹ vứt bỏ.
Với hắn, Lâm Đông nhớ tới một án kinh điển, khi Tôn Tiểu Cường mười hai tuổi có nuôi một con hamster, sau này con hamster bị bệnh, Tôn Tiểu Cường liền thẳng tay cho nó uống thuốc diệt chuột.....
Nhìn ảnh trên TV đã khơi dậy hoàn toàn ký ức tuổi thơ của Lâm Đông.
Bạn hồi nhỏ, đã mười năm không gặp. Chỉ là không nghĩ rằng, hai người bọn họ lại nhập bọn với nhau, còn lập thành đội cứu viện....
"Một bệnh nhân tâm thần, một đứa trẻ đần độn, có thể cứu người được à???"