Ngọt Ngào Cám Dỗ! Thả Thính Chú Nhỏ Cấm Dục Của Nam Chính Đến Bùng Nổ

Chương 14: Yên tâm đi

Hạ Nhược Linh sững sờ, "Con cũng cảm thấy vậy sao?"

Tần Dịch Dao gật gật đầu.

Hạ Nhược Linh trầm ngâm: "Mẹ cũng cảm thấy thế, nhưng mẹ nghĩ... có lẽ con bé bị con hù dọa?"

Tần Dịch Dao: "Ý mẹ là sao?"

Hạ Nhược Linh phân tích: "Chuyện con ngã cầu thang bị thương có lẽ ảnh hưởng rất lớn tới con bé."

Tính khí con người thay đổi khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ là điều bình thường.

Hơn nữa, Hạ Nhược Linh luôn nghĩ rằng, Tần Thư Dư vì lúc nhỏ chịu quá nhiều khổ cực nên tính cách mới trở nên cực đoan. Bà tin rằng, chỉ cần đón cô về nhà họ Tần chăm sóc tốt một thời gian, chắc chắn cô sẽ thay đổi.

Bây giờ, bà cuối cùng cũng thấy sự thay đổi ở Tần Thư Dư.

Hạ Nhược Linh cho rằng, đây là dấu hiệu khởi đầu tích cực.

Nghe bà nói vậy, Tần Dịch Dao vẫn còn đôi chút nghi ngờ. Nhưng hiếm khi Hạ Nhược Linh vui vẻ như thế, cô không muốn nói gì thêm.

Một lúc sau, Tần Dịch Dao khẽ nói: "Nếu em gái có thể thay đổi, con thật sự rất mừng."

Hạ Nhược Linh khẽ "ừm", rồi hỏi: "Dao Dao, sau này con với Dư Dư sẽ cùng tham gia một chương trình thực tế đúng không?"

Tần Dịch Dao gật đầu: "Vâng, chương trình du lịch tuần sau, bọn con đã ký hợp đồng rồi."

Hạ Nhược Linh: "Vậy con giúp mẹ chăm sóc nó một chút được không?"

"Mẹ," Tần Dịch Dao nhìn bà, nghiêm túc hứa, "Mẹ yên tâm, con sẽ làm."

Tần Dịch Dao luôn hiểu rõ ai là người đã cho cô cuộc sống hiện tại. Cô biết ơn Hạ Nhược Linh, Tần Phong và gia đình họ Tần.

Khi Tần Thư Dư được tìm lại, cô thật lòng cảm thấy rất vui mừng.

Cô biết mình là tu hú chiếm tổ chim khách, cô sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì với Tần Thư Dư, dù là trước đây, bây giờ hay sau này.

Tần Dịch Dao luôn hiểu rõ vị trí của mình.

Nghĩ vậy, cô nói với Hạ Nhược Linh: "Mẹ, dạo này con bận quá nên chưa kịp nói với mẹ về chuyện giữa nhà mình và nhà họ Từ."

Hạ Nhược Linh: "Con không muốn à?"

Thực ra, Tần Dịch Dao có chút cảm tình với Từ Tinh Lan, nhưng cô biết mình không nên để nảy sinh loại cảm xúc đó.

Cô không xứng.

"...Vâng," Tần Dịch Dao hít sâu một hơi, nói với Hạ Nhược Linh, "Mẹ có thể thương lượng lại với nhà họ Từ không? Cuộc hôn nhân này, lẽ ra nên dành cho em gái."

Hạ Nhược Linh trầm mặc một lát, sau đó vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tần Dịch Dao: "Mẹ sẽ bàn bạc thêm với bố con."

Tần Dịch Dao: "Dạ được."

Tần Thư Dư không hề biết gì về cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Sau khi rời bệnh viện, cô bắt taxi đến khu vực trung tâm thành phố, thay vì vội vàng về nhà.

Vừa mới tới nơi này, Tần Thư Dư muốn đi dạo loanh quanh một chút.

Sau khi dạo phố xong, cô mới trở về nhà.

Những ngày tiếp theo, khi không có lịch trình, Tần Thư Dư rúc trong nhà cả ngày, cầm điện thoại lướt mạng. Với mạng internet phát triển như hiện nay, cô cần tận dụng thế giới ảo để tìm hiểu thêm về thế giới này.

Dù sao, tiểu thuyết cũng không thể miêu tả mọi thứ một cách đầy đủ.

Sau khi tìm hiểu sơ bộ, Tần Thư Dư nhận được điện thoại từ Trần Mạn Văn, thông báo rằng chỉ còn một ngày nữa là đến lúc ghi hình chương trình thực tế. Lần ghi hình này sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ, mỗi khách mời đều có camera riêng, và tất nhiên cũng có góc máy tổng.

Cô dặn dò Tần Thư Dư không được gây chuyện trong chương trình, vì tim cô ấy không chịu nổi đâu.

Tần Thư Dư: "...Yên tâm đi."

Chỉ cần người khác không gây chuyện với cô, cô cũng sẽ không chủ động gây sự.

Trần Mạn Văn nghe giọng điệu đầy tự tin của cô, thở dài đầy lo lắng.

Cô ấy mà yên tâm mới lạ.

Bây giờ cô ấy chỉ cầu mong nếu Tần Thư Dư có gây chuyện trong chương trình, thì cũng đừng làm to chuyện quá, nếu không sẽ rất khó thu xếp.