Ngọt Ngào Cám Dỗ! Thả Thính Chú Nhỏ Cấm Dục Của Nam Chính Đến Bùng Nổ

Chương 13: Thú Vị

Nhìn bóng lưng Từ Kính Tây khuất dần, Tần Thư Dư cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, không khỏi suy nghĩ. Cô vừa bị từ chối sao?

Đây là lần đầu tiên.

Thú vị đấy. Nam nhân a ~ Người đã làm bổn cô nương hứng thú.

Tần Thư Dư là kiểu người thích thử thách, càng những người đàn ông lạnh lùng, không để mắt tới cô, cô lại càng muốn chinh phục.

Trước đây bạn bè thường nói cô có "máu M thích bị ngược đãi".

Tần Thư Dư cười lắc đầu nói, họ không hiểu gì cả.

Những người đàn ông khó tiếp cận mới thú vị, còn những người dễ dàng có được chẳng có gì đáng để bận tâm.

Nhưng đáng tiếc, ở thế giới ban đầu, Tần Thư Dư bận rộn suốt ngày với lịch trình quay phim, chạy show ở các đoàn làm phim và lễ trao giải. Sau khi kết thúc công việc, cô chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào thu hút được cô, nên ý tưởng theo đuổi ai đó vẫn chỉ là suy nghĩ.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Ban đầu, khi nhận ra mình trở thành Tần Thư Dư hiện tại, cô có chút đau lòng và tiếc nuối. Cô chưa từng yêu đương gì đã phải chết, thật là thiệt thòi lớn rồi.

Nhưng bây giờ có vẻ như tất cả điều này đã được định sẵn.

Ông trời có lẽ biết ở thế giới ban đầu, cô không tìm được đối tượng vừa ý nên đã sắp xếp cô đến nơi này.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Tần Thư Dư hơi nhếch lên, đôi môi cong cong nở một nụ cười rực rỡ.

Không cho số điện thoại?

Không sao, cô nhất định sẽ lấy được số của anh.

Dạo quanh khuôn viên bệnh viện một lúc, Tần Thư Dư thu hoạch được kha khá điều thú vị.

Khi quay lại phòng bệnh của Tần Dịch Dao, có vẻ như cuộc trò chuyện giữa mẹ con cũng đã kết thúc.

"Dư Dư," Hạ Nhược Linh ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không tốt lắm, "Con vừa đi đâu? Sao đi lâu như vậy?"

Giọng nói bà rất ôn hòa, mang theo sự quan tâm thân thiết không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Con đi dạo dưới lầu một chút." Cô nhìn hai người trước mặt rồi hỏi, "Hai người nói chuyện xong rồi à?"

Hạ Nhược Linh gật đầu, kéo cô ngồi lên sô pha: "Con có thể nói cho mẹ biết... làm sao con biết thím con nói gì không?"

Lúc nãy, bà đã hỏi Tần Dịch Dao, ban đầu cô còn chối. Nhưng khi nghe bà nói rằng Tần Thư Dư đã chính miệng vạch trần Lưu Nhạn trước mặt bà, cô vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, cuối cùng cũng thành thật trả lời.

Quả thật, Lưu Nhạn xem thường Tần Dịch Dao. Ngoài mặt thì luôn khen ngợi, tỏ ra thân thiết với cô, nhưng sau lưng lại vô cùng ghét bỏ.

Trước đây, sau khi Tần Thư Dư bị bắt cóc, nếu Hạ Nhược Linh không nhận nuôi Tần Dịch Dao, đưa cô về nhà họ Tần, thì con gái của bà ta, Tần Chi Duệ, đã trở thành tiểu thư duy nhất của nhà họ Tần.

Những thứ mà Tần Dịch Dao đang có hiện tại, đều sẽ là của Tần Chi Duệ.

Chính vì điều này, mà Lưu Nhạn vô cùng chán ghét Tần Dịch Dao, thậm chí ước gì cô biến mất ngay lập tức.

"Con tình cờ nghe được." Tần Thư Dư đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Hạ Nhược Linh tối sầm lại: "Mẹ thật không ngờ, sau lưng bà ta lại nói về Dao Dao như vậy. Đúng là không coi ai ra gì."

Tần Thư Dư gật đầu: "Mẹ à, sau này mẹ đừng qua lại với thím nữa. Thím không có ý tốt đâu."

Hạ Nhược Linh hơi ngập ngừng: "…Được."

Tần Dịch Dao có chút bối rối khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người. Tần Thư Dư... Hiện tại tình huống thế nào?

Chưa kịp để cô suy nghĩ thêm, Tần Thư Dư đã quay sang nói: "Mẹ à, con hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi."

Hạ Nhược Linh có chút giật mình,: "Con về căn hộ của con sao?"

"Vâng."

Tần Thư Dư tạm thời chưa muốn ở cùng gia đình nhà họ Tần quá lâu. Cô đang cố gắng thích nghi với thân phận hiện tại, nhưng không có nghĩa là cô đã hoàn toàn hòa nhập.

Hạ Nhược Linh: "Để mẹ bảo tài xế đưa con về."

"Không cần đâu." Tần Thư Dư từ chối: "Con sẽ tự gọi xe về."

Hạ Nhược Linh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của Tần Thư Dư liền kịp thời dừng lại:"Vậy khi nào về đến nơi, nhớ nhắn tin báo bình an cho mẹ nhé."

Tần Thư Dư gật đầu.

Tần Thư Dư rời đi được một lúc, Tần Dịch Dao không nhịn được lên tiếng: "Mẹ à... hôm nay em gái hình như hơi kỳ lạ."