Sau Khi Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái Cô Không Có Chỗ Trốn

Chương 3

Giang Duyên Dương lập tức trông như chú chó nhỏ vừa được chủ cho nguyên túi đồ ăn, cậu hoàn toàn đờ đẫn. Tô Lê nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch ấy thì lại đưa chóp mũi chạm nhẹ vào mũi cậu.

“Buổi tối em có muốn ở lại với chị không?” Cô hỏi nhỏ, giọng mềm mại.

“Em… em có thể sao?” Giọng cậu run rẩy, trong ánh mắt lộ vẻ bối rối.

Tô Lê cầm tay cậu kéo vào phòng ngủ, cô đứng đối diện cậu rồi từ từ cởϊ áσ. Cô nhận thấy ánh mắt cậu dừng lại ở môi mình, cậu nhìn chăm chú đến mức khiến cô không thể không để ý.

“Em không định giúp chị cởi à?” Tô Lê trêu cậu, trong giọng nói mang chút thách thức.

Lần này, cuối cùng Giang Duyên Dương cũng đưa tay ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi môi cô.

Tô Lê cúi xuống hôn lên môi cậu rồi nhẹ nhàng thăm dò. Cậu hơi ngập ngừng nhưng sau đó liền nhanh chóng mở miệng đón nhận nụ hôn. Lúc đầu, cậu cứ để mặc cô dẫn dắt nhưng một lúc sau thì cậu đã bắt đầu học theo, đáp lại từng động tác của cô.

Cậu học rất nhanh nhưng vẫn còn khá vụng về. Hơi thở ấm áp của cậu phảng phất quanh chóp mũi cô mang theo chút gì đó rất thuần khiết, rất dễ chịu.

Họ hôn nhau thật lâu, đến khi cậu khẽ ngắt lời: “Em… em thật sự có thể sao? Chúng ta mới gặp nhau…”

“Nếu em không muốn thì mặc lại quần áo đi. Chị đâu có ép em. Nhưng đã hôn lâu thế này, quần áo cũng cởi rồi, giờ em mà bảo không làm, vậy thì trả chị lại nguyên trạng đi.” Tô Lê bắt đầu thấy phiền, cô vừa nói vừa đẩy cậu ra rồi cúi xuống nhặt quần áo, định mặc lại.

Nghe xong những lời đó, Giang Duyên Dương bước lên, cậu ngăn cánh tay Tô Lê đang định mặc lại quần áo. Cậu bất ngờ kéo cô lại rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô. Một tay đặt trên hông, tay kia giữ chặt sau gáy cô khiến Tô Lê gần như không kịp thở.

Nụ hôn của cậu chẳng có chút kỹ thuật nào mà chỉ toàn là sức mạnh bộc phát, đầy bản năng.

“Tô Lê…” Cậu khẽ gọi, giọng nói thì thầm, đầu gục vào khoảng vai và cổ của cô như thể không muốn rời đi.

“Đừng gọi tên chị, gọi là chị đi.” Cô ra lệnh, giọng nói đầy dịu dàng nhưng mang chút áp đặt.

“Chị ơi.” Cậu đáp lại với tông giọng trầm khàn.

“Ngoan lắm.”

Như một phần thưởng, Tô Lê khẽ vuốt ve cậu, sau đó rút thứ cần thiết từ ngăn kéo tủ cạnh giường ra. Giang Duyên Dương nhìn động tác chuyên nghiệp của cô thì ánh mắt hơi u ám, cậu hỏi với giọng như bị nghẹn lại: “Chị… trước đây chị từng đưa ai về nhà như thế này chưa?”

“Chị có cho phép em hỏi chuyện này không?” Tô Lê nhướng mày, giọng điệu có pha chút chế nhạo.

Cậu im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: “Em biết rồi… chị.”

Thực tế, Tô Lê không hề nhìn nhầm. Cậu trẻ trung, tràn đầy sức sống, lại rất thông minh. Tô Lê hoàn toàn đắm chìm vào sự mãnh liệt ấy, cô bị cuốn vào một cơn sóng trào dâng của cảm xúc và ham muốn.

Trong phòng tắm, khi cả hai cùng tắm dưới ánh sáng mờ dịu, Giang Duyên Dương vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Chị gái, em là gì của chị?”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn chiếc đèn vàng ấm áp phía trên, cô híp mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em có muốn không? Có muốn làm một chú cún nhỏ ngoan ngoãn của chị, chỉ cần chị gọi là chạy đến không?”

Ánh mắt cậu sáng lên, cậu khẽ kêu một tiếng như để xác nhận sự đồng ý, trong giọng đầy sự phấn khích.

“Ngoan lắm.” Cô mỉm cười rồi khẽ khen ngợi cậu.