Sau Khi Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái Cô Không Có Chỗ Trốn

Chương 2

Chương Đình Đình ngồi gần đó quan sát hai người. Thấy tình hình như vậy, cô ta khẽ nháy mắt ra hiệu cho bạn mình rồi thức thời rời đi, tìm việc khác làm.

“Chị uống gì chưa?” Cậu hỏi.

Tô Lê thấy tình huống này khá thú vị nên muốn trêu chọc cậu một chút. Cô cười: “Em có biết uống không?”

Cậu vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, trông vô cùng ngượng nghịu.

Cô bật cười: “Thôi, không cần uống đâu. Chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi. Chỗ này ngột ngạt quá.”

Hai người đứng dậy, Giang Duyên Dương đi trước, Tô Lê bước theo sau. Thực ra cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại cố tình giả vờ hơi loạng choạng. Khi bước đi, cô nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu. Giang Duyên Dương giật mình quay lại: “Chị sao vậy, đàn chị?”

“Chị định đi nhanh theo em nhưng có vẻ hơi chóng mặt.”

“Xin lỗi, chắc em đi nhanh quá.”

Tô Lê cười nhẹ: “Không cần xin lỗi đâu.”



Ra đến đường lớn, cô cố ý tỏ ra loạng choạng, bước đi không vững. Đi được một lúc, cuối cùng Giang Duyên Dương cũng đưa tay ra đỡ cô.

“Đàn chị, chị say rồi. Hay chị gọi bạn đến đưa về đi để em yên tâm.”

Tô Lê cười khúc khích: “Nhưng em cũng thấy rồi đấy, các bạn chị đang chơi vui vẻ, chẳng lẽ chị lại làm mất hứng của họ?”

Cô nhìn cậu rồi khẽ nghiêng người lại gần: “Hay là đàn em đưa chị về nhé? Nhà chị gần đây thôi.”

Cô nhìn nét mặt của cậu dần trở nên khó xử. Thấy vậy, cô khẽ cười rồi làm bộ giận dỗi: “Sao, không tình nguyện à? Nếu vậy thì thôi, em cứ đi trước đi. Thật là nhạt nhẽo, đã cố tình đến tìm chị mà giờ lại ngại ngùng, chẳng chịu đưa chị về. Chị không có hứng thú ép buộc ai đâu.”

Nói xong, cô làm bộ mất hứng rồi phẩy tay và xoay người định rời đi.

Thấy vậy, Giang Duyên Dương cuống lên, cậu vội vàng bước đến nắm lấy tay áo cô: “Không phải đâu, không phải! Em đồng ý mà, đàn chị đừng giận.”

“Thật không?” Tô Lê quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt chăm chú như dò xét. Một lúc sau, cô bật cười: “Chị đâu có giận. Thôi, để chị gọi xe nhé.”

Ngồi ở ghế sau xe taxi, Tô Lê thỉnh thoảng nghiêng đầu tựa vào vai Giang Duyên Dương. Cậu dường như muốn né tránh nhưng rồi lại không trốn đi. Tô Lê nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt cậu vừa lúng túng vừa bất lực thì cô cảm thấy rất thú vị.

Khi đến nơi, cô tiếp tục giả vờ say mà tựa vào vai cậu không nói lời nào.

“Đàn chị, đàn chị.” Giang Duyên Dương khẽ vỗ vào lưng cô gọi.

“Úi…!” Tô Lê giả bộ như vừa tỉnh giấc, khẽ kêu lên: “Làm phiền em đỡ chị một chút. Mấy ngày nay thang máy bị hỏng đèn mà chị lại hơi chóng mặt nên không thể nhìn rõ. Em đưa chị lên nhé. Ban quản lý tòa nhà này đáng ghét thật, phí quản lý thì đắt mà một cái đèn cũng không sửa được…”

Có lẽ vì nghĩ rằng cô thật sự say nên Giang Duyên Dương không nói gì thêm, cậu chỉ âm thầm giúp cô đi lên. Cậu đỡ cô đến trước cửa nhưng không bước vào. Tô Lê thấy vậy liền nói: “Lấy cho chị một cốc nước đi, cảm ơn em.”

Cậu gật đầu rồi đi vào bếp. Lúc Giang Duyên Dương đang lấy nước thì Tô Lê thản nhiên cởϊ áσ khoác, treo lên giá rồi ngồi xuống sofa chờ.

Khi cậu mang cốc nước ra, Tô Lê không đưa tay nhận mà bất ngờ nắm lấy tay cậu.

“Đàn chị…” Cậu ngơ ngác nhìn cô, giọng nói run run.

“Em hiểu ý chị mà, đúng không?” Tô Lê đứng lên, cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên khóe môi cậu.