Phù Thủy Và Quỷ Dữ

Chương 8: Mơ

Thế là trong một khoảng thời gian dài, Aurora chỉ quanh quẩn ở nhà đọc sách, nghiên cứu dược liệu và các loại chú, hoặc thỉnh thoảng xem TV.

Nhưng TV cũng chẳng có gì đáng xem.

Trên đó có một cái tên là Netflix cứ nài nỉ cô đăng ký hội viên. Aurora cũng sẵn sàng trả tiền, nhưng cô không biết làm thế nào, vì vậy chỉ có đôi lúc tình cờ TV chiếu phim cũ thì cô mới xem, hoặc đôi khi cũng nhìn thoáng qua tin tức.

Aurora cảm thấy công nghệ của Muggle thật rắc rối và khó hiểu.

Không thành thạo công nghệ của Muggle thì không hòa nhập được vào thế giới của họ, nhưng để làm chủ được công nghệ của họ, cô lại phải nhờ họ giúp đỡ.

Mà nhờ vả Muggle nghĩa là có khả năng tiết lộ danh tính phù thủy của mình.

Mà một khi bí mật bị lộ ra, thì việc am hiểu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!

Vì vậy, Aurora quyết định tự học.

Trước hết, cô cần phải sở hữu một số thiết bị của Muggle.

Cô không mua thứ gọi là điện thoại, dù nhìn đâu cũng thấy mọi người thích dùng nó và luôn chăm chú nhìn vào màn hình.

Sau khi tìm hiểu qua về chức năng của nó, cô cũng bỏ luôn ý định mua.

Thực ra, cô chẳng có ai để liên lạc cả.

Nhưng cô có mua một cái gọi là máy tính, vì nghe nói có thể dùng nó để chơi trò chơi.

Thế nhưng khi mua về, cô không biết dùng nó thế nào. Bất kể nhấp vào biểu tượng nào, nó cũng không phản ứng thú vị như cô mong đợi.

Cô từng nghĩ đến việc nhờ nhân viên bán hàng chỉ giúp, nhưng rồi một hình ảnh bất ngờ hiện lên trong đầu cô: Cô ôm chặt chiếc máy tính chạy ra đường, lớn tiếng hét lên: “Tôi không phải người bình thường! Tôi là phù thủy! Mau nói tôi phải làm thế nào để dùng thứ quái quỷ này!”

Cuối cùng, chiếc máy tính chỉ bị bỏ lại trong góc, phủ đầy bụi.

Và hành trình khám phá công cụ điện tử của Muggle cũng kết thúc ở đó.

Thông thường, Aurora sẽ không ra khỏi nhà trừ khi thực sự cần thiết. Cô chỉ ra ngoài khoảng ba, bốn ngày một lần, chủ yếu để mua thức ăn và đồ dùng cá nhân.

Dù có đi ra ngoài, cô cũng chọn đi vào buổi sáng, vì ban đêm ở Gotham nguy hiểm gấp bội.

Aurora không thấy có gì sai khi mình sống thu mình như một con rùa rụt đầu – vì, xin nhắc lại, đây là Gotham.

Có những lúc Gotham khiến cô cảm thấy ngay cả khi Voldemort xuất hiện cũng chưa chắc đã tồi tệ đến thế. Thậm chí có lẽ Voldemort đến đây còn bị đánh đập rồi bị vứt ra ngoài.

Dân Gotham rất bài ngoại.

Không hiểu sao trong đầu cô hình ảnh Voldemort bị tát mạnh lại hiện ra vừa sống động vừa hài hước.

Làm ơn đi, thật sự là buồn cười!

Dĩ nhiên, không phải Aurora hoàn toàn không thể hòa nhập vào Gotham. Từ từ, cô bắt đầu quen dần với các nét kỳ dị của nơi này.

Phần lớn thời gian, chỉ cần không xen vào chuyện của người khác là ổn. Khi xảy ra chuyện gì đó ở gần, cách tốt nhất là cúi đầu và bước đi thật nhanh.

Dựa vào phương pháp này, Aurora đã lập kỷ lục ba lần ra ngoài mà không gặp bất cứ rắc rối nào.

Vì thế, sau hơn một tháng ở Gotham, Aurora cảm thấy mình đã ổn. Cô hoàn toàn có thể sống một mình ở đây. Vì cô là Aurora, một người xuất sắc và thích nghi tốt.

Dù là ở Gotham, cô vẫn có thể sống tốt.

Cô có thể sống cuộc sống an bình ở đây, đọc sách, thưởng thức đồ ăn ngon, vui đùa với mèo và cú. Cô đã có tất cả những gì mình cần và có thể lặng lẽ tận hưởng cuộc sống.

Và rồi, đúng vào lúc Aurora tự tin nhất, thư thái nhất, cô đã có một giấc mơ.

Thật ra, Aurora thường hay mơ, chuyện đó không có gì đặc biệt.

Đôi khi cô mơ thấy thế giới làm từ kẹo ngọt, nơi tuyết có vị kem bạc hà sô-cô-la.

Đôi khi cô mơ về quá khứ, khi mẹ ngồi bên giường kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bị biến thành ếch hay công chúa không ngủ được vì hạt đậu dưới nệm.

Đôi khi, rất hiếm khi, cô lại mơ thấy tương lai, nơi đầy rẫy máu và ánh sáng xanh, với những tiếng la hét không ngừng vang lên.

Đêm đó cũng như bao đêm khác, cô mơ một giấc mơ.

Nhưng khác với những lần trước, lần này cô mơ thấy tương lai của Gotham.

Đêm ở Gotham luôn đen tối hơn bao giờ hết.

Cơn gió mát hiếm hoi của mùa hè thổi đến, cuốn theo một tờ báo. Aurora thấy rõ ngày tháng và dòng tít trên đó.

Trước khi cô có thể nhìn rõ thêm, tờ báo đã bị một chiếc giày da rồng giẫm nát.

Ba người khoác áo choàng xuất hiện trong ngõ hẻm bằng thuật Apparition (Độn thổ), gương mặt của họ mờ ảo. Con rắn chui ra từ miệng hộp sọ quấn quanh cánh tay đang cầm đũa phép của họ.

Họ không ngừng niệm thần chú, đũa phép trong tay vung lên liên tục. Lưỡi phi tiêu hình “R” va chạm với đũa phép, âm thanh đấm đá xen lẫn với tiếng hét đau đớn.

Trong cơn hỗn loạn, cô nghe thấy một âm thanh, vốn dĩ không nên rõ ràng đến vậy, nhưng khi nó vang lên, tất cả những gì cô nghe được chỉ là âm thanh ấy.