Bước vào lĩnh vực tâm linh của anh ấy như một kẻ xâm chiếm, vừa ghét bỏ lại tuỳ tiện vỗ cánh như dọn dẹp rác rưởi, thổi bay vật chất hắc ám.
Dưới sự ngạc nhiên vì nó, tinh thần của Trình Đông Thụ: “?”
Hai kỹ năng còn lại trực tiếp nâng lên tối đa.
Nhóm Linh gác đều suy đoán hẳn cô là dẫn đường cấp A.
Chính là dẫn đường cấp A đấy!
Trong căn cứ lớn không có quá 5 người. Một trấn nhỏ như bọn họ mà lại có dẫn đường giỏi như vậy.
Hạ Tường gãi đầu nói: "Anh Đông Thụ, tôi thật sự không biết, anh không thấy tôi cũng không dám nhìn thẳng vào con chim kia sao?"
Không chỉ có vậy, cậu ấy còn nghi ngờ hỏi ngược: “Anh nói xem chị Vân Chiêu dịu dàng như vậy, sao tinh thần thể lại có thể hung dữ thế chứ?”
Trình Đông Thư: "..."
Dịu dàng.
Chàng trai, hai mắt cậu đeo 800 cái bộ lọc đấy à?
Đang nói chuyện, nhóm lính gác nhìn thấy Vân Chiêu mang theo một đôi song sinh trở về.
Trình Đông Thụ nhanh chóng ngừng nói.
Cặp song sinh khoảng chừng 6 tuổi, gầy gò nhỏ bé, là hậu duệ của một trong những ân nhân cứu mạng Vân Chiêu.
Bé trai là anh tên Hạ Thường Thường, bé gái là em, tên Hạ An An.
Sau khi cha bọn họ qua đời, mẹ đã một mình nuôi nấng họ, bình thường người hương thân ở quên cũng giúp đỡ đôi chút.
Vân Chiêu đến gần, con chim xanh trên vai đã về lại lĩnh vực tinh thần.
Thấy mọi người đều đứng ở đây, cô thản nhiên hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy?"
Tất cả lính gác đều đứng thẳng tắp, đồng loạt lắc đầu, đồng thanh lớn tiếng trả lời: "Không có gì!"
Không hiểu nổi
Vân Chiêu không để trong lòng: “Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta phải lên đường.”
"Vâng!"
…
Ngày hôm sau.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, tiến vào đường 102 rồi rẽ về hướng tây nam.
Khu vực bị ô nhiễm không có từ trường, tốc độ dòng chảy thời gian cũng khác với bên ngoài.
Sự khuếch tán của khu vực khiến cảnh quan thay đổi từng ngày, chỉ có thể dựa vào các con số mà bốn căn cứ lớn đánh để xác định phương hướng.
Chiếc xe tăng tốc, lao qua vùng hoang vu, dấy lên bụi đất mịt mù.
Thỉnh thoảng có thể loáng thoáng nhìn thấy một vài dấu vết của quá khứ trên đường đi.
Di chỉ của thành phố cổ đã trở thành đống đổ nát với những tòa nhà chọc trời nghiêng ngả và những thanh thép rỉ sét lộ ra ngoài.
Giống như một người khổng lồ bị thời gian lãng quên, lặng lẽ nằm trong đống đổ nát hoang tàn.
Cũng may trên đường không gặp gì nguy hiểm.
Mấy chiếc xe vẫn luôn duy trì đội hình.
Vân Chiêu mệt mỏi xoa xoa lông mày, ban ngày cô phải hỗ trợ dò đường với dọn dẹp dị biến.
Nguy hiểm ban đêm.
Ở đây có nhiều người thường như vậy, ngủ không ngon giấc chút nào.
"Tôi chợp mắt một lúc. Có chuyện gì thì gọi tôi dậy ngay."
Hạ Tường vội vàng đáp: “Được rồi, chị Vân Chiêu, chị mau nghỉ ngơi đi, mắt chị đỏ hết cả rồi.”
"Ừm."
Hàng ghế phía sau chất đầy hành lý, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để cô có thể hoạt động.
Vân Chiêu cuộn tròn người lại, kéo mũ xuống che đi ánh nắng, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ của cô cũng không yên.
Không hiểu sao, tôi lại mơ về khung cảnh khi mình mới đến trấn Thanh Sơn.
Cô bé khoảng 6 7 tuổi, vẻ mặt ngơ ngác, đang bị một lính gác giữ lấy.
Bàn tay của người lính gác to rộng, thô ráp mà ấm áp, chậm rãi dẫn cô vào trấn.
Cô không có ký ức trước đó, không biết tại sao mình lại xuất hiện ở khu vực bị ô nhiễm, cũng không biết cha mẹ mình là ai, cô chỉ nhớ mang máng tên mình.
“Bé gái nhỏ, cháu tên gì?”
"Vân Chiêu."
"Chiêu Chiêu, cháu không nhớ cũng không sao, cháu có thể ở lại trong trấn, tám chú đây cùng nhau nuôi dưỡng cháu."
Tiếng cười sảng khoái của lính gác làm dịu đi nỗi bất an trong lòng cô.
Kể từ đó Vân Chiêu đã định cư ở trấn Thanh Sơn.
Tám người chú thường mang quà cho cô khi đi làm nhiệm vụ về.
Đôi khi là bộ váy đẹp, đôi khi là những cuốn sách của thời đại cũ, hay những con búp bê mà các bé gái thích.