Thế hệ trước đã trải qua thời kỳ đen tối rất khao khát ánh sáng mặt trời. Đã có lựa chọn xây dựng trên mặt đất thì hầu hết mọi người đều không muốn sống trong bóng tối dưới lòng đất.
Thực ra mục đích của cô khi lựa chọn căn cứ Thự Quang không chỉ có vậy.
Nhưng Vân Chiêu không định giải thích chi tiết.
"Có điều, lộ trình quá xa, dọc đường chúng ta phải đi qua rất nhiều khu vực ô nhiễm." Hạ Tường lo lắng.
Vân Chiêu “ừ” một tiếng, mở bản đồ đã nhờ người mua từ căn cứ Lê Minh lần trước.
"Bản đồ đã được cập nhật vào tháng 11 năm ngoái. Chúng ta chỉ cần tránh những khu vực bị ô nhiễm với mức độ nguy hiểm từ 4 sao trở lên."
Các khu vực ô nhiễm 4 sao sẽ lan rộng theo thời gian, làm thay đổi cảnh quan, chắc chắn phải đi đường vòng.
Còn khu vực ô nhiễm 5 sao thì được hình thành từ thời kỳ đầu của thời kỳ đen tối.
Cực kỳ nguy hiểm!
"Được, tôi hiểu rồi." Hạ Tường gật đầu đồng ý.
Khu vực ô nhiễm số 6 bắt đầu lan rộng từ hướng đông nam.
Hiện tại bọn họ đang rút về phía bắc, dự định chuyển hướng về phía tây nam trên đoạn đường 102.
Dọc đường có rất nhiều sinh vật biến dị nguy hiểm.
Nhưng có chị Chiêu Vân ở đây, chỉ cần tránh xa khu vực sương mù xám là được.
“Tối nay khả năng là chúng ta không đến được trạm canh gác gần nhất rồi…”
Hạ Tường còn chưa nói xong.
Trình Đông Thụ đang ngồi ở ghế phụ đột nhiên cử động, sau đó là tiếng đạn được nạp.
Trình Đông Thụ cầm bộ đàm lên: "Các phương tiện phía sau chú ý! Loài quái vật biến chủng cấp hai xuất hiện, chuẩn bị chiến đấu!"
"Đã nhận thông tin!" Một giọng nói nhanh chóng trả lời từ bộ đàm.
Vân Chiêu nhìn lên theo giọng nói.
Cách đó không xa về bên trái, một nhóm quái vật biến chủng đang nhanh chóng bay về hướng này.
Những con quái vật này có khuôn mặt khủng bố, cái miệng sắc nhọn ở nửa dưới khuôn mặt, làn da nhăn nheo dính chặt vào bộ xương.
Khung xương dường như đã bị cố kéo dài đến 2 3 mét, trên lưng có một đôi cánh thịt đang ngọ nguậy, chất lỏng màu đen dính dớp có tính ăn mòn không ngừng chảy ra từ cơ thể.
Trông vừa kinh tởm vừa đáng sợ.
Trình Đông Thụ đếm thử, tổng cộng có 8 con, số lượng không nhiều.
Có Vân Chiêu ở đây, bọn họ có thể giải quyết được.
Nhóm lính gác ở xe phía sau nhận được tín hiệu, mở cửa sổ, nhảy lên nóc xe, chuẩn bị vũ khí.
Nhóm quái vật ngày càng tiến gần hơn...
Chúng nhìn chằm chằm vào chiếc xe với vẻ mặt dữ tợn và tham lam, hưng phấn đến mức giương nanh múa vuốt, không ngừng rít gào, hận không thể lao tới xé xác bọn họ ngay lập tức.
Tất cả mọi người không ai hoảng sợ cả.
Ánh mắt dán chặt vào con quái vật đang di chuyển, chờ đợi cơ hội.
Vân Chiêu ấn nút, kính xe từ từ hạ xuống.
Con chim nhỏ màu xanh nằm trên đầu cô, lười biếng liếc nhìn con quái vật rồi không nhìn nữa, như thể đã nhìn thấu.
“Rốt cuộc tinh thần thể của Vân Chiêu là cái gì?”
Trình Đông Thụ hiện là Linh gác cấp B duy nhất ở trấn Thanh Sơn.
Nếu ở căn cứ lớn thì không là gì, nhưng lại là người có sức chiến đấu cao nhất ở trấn.
Kể từ khi Chiêu Vân thức tỉnh trở thành dẫn đường, người vui mừng nhất không ai khác chính là anh ấy. Có dẫn đường ở đây, anh ấy không cần lo tinh thần lực của mình sẽ đột nhiên mất khống chế.
Giải toả định kỳ sẽ giúp sức chiến đấu của anh ấy luôn ở mức cao nhất, giữ cho đầu óc tỉnh táo và năm giác quan nhạy bén.
Vì vậy Trình Đông Thụ là người đầu tiên tới gặp Vân Chiêu xin giải toả tinh thần lực.
Quá trình giải toả diễn ra rất nhanh chóng.
Nhưng suốt quá trình Trình Đông Thụ không hề cảm thấy thoải mái.
Mà là thấy sợ hãi!
Khoảnh khắc con chim xanh xuất hiện trong bức tranh tinh thần, nó không hề nhỏ bé như tưởng tượng.
Nó là một con quái vật khổng lồ lộng lẫy và rực rỡ, khắp người là những chiếc lông vũ màu xanh lam như những viên đá quý, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh sáng lập loè.
Cao quý, kiêu ngạo, coi thường mọi sinh vật.