Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Chương 25

Với đôi tay to khỏe, Quý Nguyên Sơ làm việc hết sức nhanh nhẹn. Anh cầm một bó lạc đã phơi khô, quật mạnh xuống đất, những hạt lạc rơi ra gần hết. Không nghỉ, anh tiếp tục với bó lạc khác.

Ở một góc khác, Trì Tuệ cùng nhóm phụ nữ thu nhặt những hạt lạc sót lại. Đây là lần đầu cô làm công việc này, nên động tác chậm hơn hẳn mọi người.

Những người khác chẳng ngại bẩn, cầm cả bó lạc, dùng tay giật mạnh để làm rơi hết lạc. Thậm chí gặp sâu bọ, họ cũng chỉ tiện tay vứt đi rồi giẫm nát.

Tay ai nấy lấm lem bùn đất, bám đầy kẽ móng tay.

Nhưng Trì Tuệ thì khác, cô nhìn thấy sâu là nổi da gà, chỉ dám nhặt từng hạt lạc. Kết quả, trong khi giỏ của mọi người đã đầy, giỏ của cô mới chỉ được một nửa.

“Vợ Quý Nguyên Sơ ơi, chồng cô làm việc nhanh thế mà sao cô chậm vậy?”

“Nếu cô không xong thì mọi người biết bao giờ mới được ăn trưa đây?”

Người lên tiếng là Hà Quyên. Từ khi Trì Tuệ bắt đầu làm việc, cô ta đã để ý. Lúc này, khi gần đến giờ nghỉ, chỉ chỗ của Trì Tuệ còn ngổn ngang.

Ở thôn này, người làm chậm thường được bạn bè giúp đỡ, nhưng việc của Trì Tuệ lại quá nhiều, khiến mọi người ngần ngại.

Trì Tuệ nở một nụ cười, nói: “Xin lỗi mọi người, cứ ăn trước đi, đừng chờ tôi.”

Lúc này, Trì Bảo Châu từ xa mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Nhìn thấy Trì Tuệ lấm lem bùn đất, cô ta không khỏi cười thầm.

Trong quá khứ, thời điểm này Trì Tuệ đã gả cho Chu Khải. Nhà họ Chu đông nhân lực, cô chỉ việc nấu cơm. Còn Trì Bảo Châu mỗi lần ra đồng đều mệt bở hơi tai.

Nghĩ đến đây, Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô ta đến bên bà Vương, cười nói: “Chị ba chưa làm xong ạ? Chậm thật đấy, mọi người chờ ăn trưa lâu rồi.”

Trì Tuệ chỉ liếc nhìn cô ta một cái, rồi bình thản đáp: “Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sẽ xong ngay thôi.”

Một vài người đứng gần đó bắt đầu xì xào:

“Người thành phố mà không nhanh bằng dân nông thôn bọn mình.”

“Da dẻ trắng trẻo thế kia, chắc từ bé đến giờ chưa từng làm việc nặng nhọc.”

“Nhà ông Trì có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai?”

Đúng lúc đó, một giọng nam trầm vang lên: “Tuệ Tuệ.”

Quý Nguyên Sơ tiến đến gần, cúi người nói với cô: “Em về lấy cơm trưa đi. Chỗ này để anh làm cho.”

Khi bị mọi người chỉ trích, Trì Tuệ không khỏi cảm thấy áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã ảnh hưởng đến tiến độ của cả nhóm. Thế nhưng, khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác ấy lại hòa lẫn chút tủi thân.

Ánh mắt cô long lanh, như thể sắp rơi nước mắt. Nhìn thấy vậy, ánh mắt Quý Nguyên Sơ tối lại, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn hẳn:

“Về đi, sáng nay anh làm thêm vài cái bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”

“Vâng.”

Trì Tuệ khẽ nhắm mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói có chút nghẹn ngào:

“Em sẽ quay lại ngay. Anh chờ em nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Cô đứng dậy, nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm nhặt lạc giúp mình, mím môi rồi vội vã chạy về phía nhà.

“Có chuyện gì thế, Tuệ Tuệ?”

Chạy được nửa đường, cô gặp ông Quý đang cầm giỏ đồ ăn. Thấy cô quay lại, ông ngạc nhiên hỏi:

“Sao con lại về? Có chuyện gì xảy ra à?”

Trì Tuệ mỉm cười, lắc đầu: “Bố ơi, con về lấy cơm trưa.”

“Không phải bố đã nói bố sẽ mang cơm cho hai đứa sao? Hay là bố ra muộn quá, nên các con đói rồi?”

Hả? Ông có nói sẽ mang cơm sao? Trì Tuệ không nhớ, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười đáp: “Dạ đúng rồi ạ, để con mang cơm qua cho.”

“Được rồi, vậy con cẩn thận nhé.”