Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Chương 24

Ai cũng nói phụ nữ kêu đau là chuyện bình thường, càng kêu chứng tỏ mình mạnh mẽ.

Nhưng cô còn nhỏ quá...

Nếu cô kêu đau, liệu anh có dừng lại được không?

Sau một hồi tự trấn tĩnh, anh chỉnh lại trang phục, quay về phòng.

Từ cửa đến giường chỉ vài bước chân, nhưng hôm nay khoảng cách ấy bỗng trở nên xa xôi.

Cuối cùng, khi tới giường, anh phát hiện cô đã cuộn mình trong chăn ngủ say.

Quý Nguyên Sơ: “...”

Sáng hôm sau, Trì Tuệ bị đánh thức bởi tiếng “bốp bốp” ngoài sân.

Cô mơ màng ngồi dậy, xỏ dép bước ra.

Sáng đầu thu hơi se lạnh, nhưng Quý Nguyên Sơ chỉ mặc chiếc quần vải, để trần nửa thân trên, mồ hôi lấm tấm chảy từ bờ vai rộng xuống cơ bụng rắn chắc.

Vừa mới thức dậy đã thấy cảnh tượng này, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng.

Anh nhận ra cô, liền lấy áo lau mặt:

“Em dậy rồi à, vào bếp ăn sáng đi.”

Nói xong, anh bước đến gần, hơi thở mạnh mẽ, l*иg ngực phập phồng theo nhịp thở.

Cô ấp úng: “... Em, em đi rửa mặt đã.”

“Ừ, đi đi.”

Giọng anh bình thản, chỉ khi cô đi rồi, khóe miệng anh mới khẽ nhếch lên.

Bữa sáng là cháo khoai lang với bánh nướng. Dù khoai là chính, nhưng vẫn có thể thấy chút gạo trong cháo.

Khi cô dọn dẹp xong, cha của Quý Nguyên Sơ, ông Quý Như Lâm, thong thả bước vào.

Hôm qua quá bận, cô chưa có dịp trò chuyện nhiều. Giờ mới nhận ra, sức khỏe của ông thực sự không tốt như lời đồn.

Khuôn mặt ông mang nét hài hòa với ngũ quan sắc sảo, phong thái ung dung, toát lên vẻ nho nhã. Tuy nhiên, làn da nhợt nhạt và đôi môi thiếu sức sống khiến ông trông kém phần khỏe mạnh.

Khi nhìn thấy Trì Tuệ, ông liền nở nụ cười hiền hậu: “Tuệ Tuệ dậy rồi à? Đêm qua ngủ ngon không con?”

“Con cảm ơn bố, con ngủ rất ngon ạ.”

“Ngon là tốt rồi. Thôi, ăn sáng đi, nhà mình không cầu kỳ chuyện ăn uống đâu.”

Trì Tuệ mỉm cười đáp, đợi ông gắp đồ ăn xong, cô mới cầm lấy chiếc bánh nướng trên bàn.

Vừa cắn một miếng bánh, cô bỗng khựng lại. Tối qua mình có quên điều gì không nhỉ?

Quý Nguyên Sơ đi kiểm tra nước trong bếp, còn cô thì dựa vào giường chờ anh. Sau khi ngâm chân, cả cơ thể dần thấy buồn ngủ, cô chỉ định chợp mắt một chút, nhưng không ngờ khi mở mắt, trời đã sáng rõ.

Trì Tuệ: "..."

Hơn nữa, sáng nay khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình không mặc quần áo. Rõ ràng là trong lúc ngủ say, cô đã vô thức tự cởi ra. Nhớ lại ánh mắt thâm quầng của Quý Nguyên Sơ, cô bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện.

“Khụ khụ khụ.”

Trì Tuệ lập tức ngừng những suy nghĩ lung tung trong đầu, cố giữ mình bình tĩnh.

“Cẩn thận.”

Quý Nguyên Sơ vội vàng đưa bát cháo đến trước mặt cô. Trì Tuệ húp vội vài ngụm cháo ấm, cơn ho mới từ từ dịu lại.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh, giọng lí nhí: “Em ổn rồi, cảm ơn anh.”

“Ừ.”

Anh đặt bát xuống, hỏi tiếp: “Bánh có khô quá không? Nếu thấy khó ăn thì để đó, trong nồi còn cháo đấy.”

“Không, không phải. Em chỉ vô tình bị sặc thôi.”

Trì Tuệ vội đáp, vô tình liếc thấy quầng thâm dưới mắt anh. Điều này khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, liền nhanh chóng dời ánh mắt đi, cố không nghĩ thêm điều gì khác.

Nhưng bên cạnh, Quý Nguyên Sơ lại không khỏi cau mày khi thấy hành động đó của cô.

Ở thôn Đại Hà, cưới hỏi không phải lý do để được nghỉ ngơi. Nhiều nhà thiếu người, thậm chí phụ nữ vừa sinh xong cũng phải ra đồng làm việc.

Ăn sáng xong, cha Quý ở nhà tiếp tục đan giỏ, còn Trì Tuệ xách giỏ tre và lưỡi hái, theo Quý Nguyên Sơ ra đồng thu hoạch.

Hiện đang là thời điểm thu hoạch lạc (đậu phộng), mọi người phải tranh thủ hoàn thành trước khi trời lạnh. Trên cánh đồng, đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ đều làm việc không ngừng tay.