Siêu A Trùm Trường Xuyên Thành Omega Bia Đỡ Đạn Rồi!

Chương 15

Vạn Húc càng thêm đau lòng, gã quá hiểu con người của Cố Lâm, loại chuyện mang người tới gây chuyện này, hắn ta chắc chắn làm ra được.

“Bị thương ở đâu?” Thấy con thỏ nhỏ trước mặt đáng thương như vậy, trong lòng Vạn Húc quả thật dâng lên chút thương tiếc thật sự.

“... Eo… eo ấy.” Quý Sầm Chu cúi đầu, cắn môi đỏ, có vẻ hơi ngượng ngùng nói.

Đây là lời mời gọi sao?

Trong lòng Vạn Húc như có pháo hoa nổ tung, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ ga lăng quan tâm: “Để tôi xem xem, có nghiêm trọng không.”

Nói rồi gã vươn tay định vén áo Quý Sầm Chu lên.

Quý Sầm Chu né tránh, mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi cậu. Cậu, tại sao lại đi rêu rao khắp nơi là tôi thích cậu?”

Vạn Húc nhìn đôi mắt u oán của mỹ nhân, lập tức đầu hàng, gã sám hối: “Là tôi sai, tôi thật sự quá thích cậu, bị từ chối xong tôi buồn mấy ngày liền, một hôm uống rượu với bạn, lúc đầu óc không tỉnh táo mới lỡ miệng nói ra. Cậu tha lỗi cho tôi được không, vì tôi thật sự rất thích cậu.”

Nói xong, Vạn Húc ngứa ngáy trong lòng, lại vươn tay định vén áo Quý Sầm Chu lên, miệng còn lẩm bẩm: “Để tôi xem xem eo cậu có bị gì nghiêm trọng không…”

Tay gã còn chưa chạm vào, liền nghe bên tai vang lên một tiếng “chậc” đầy mất kiên nhẫn, con thỏ nhỏ mà gã tưởng là yếu đuối kia đột ngột nhấc chân lên, đầu gối thúc thẳng vào chỗ hiểm của gã.

Vạn Húc kêu thảm một tiếng, ôm chặt lấy hạ thân, đau đớn lùi lại.

Quý Sầm Chu thu chân về, nhìn gã gần như bò rạp dưới đất, rất ngang ngược nhưng vẫn lịch sự ném cho một câu: “Xem cái mẹ cậu á! Cậu có được ông cho phép chưa?”

Vạn Húc đau đến mức hít mạnh từng hơi lạnh, gã ôm lấy chỗ hiểm, quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Quý Sầm Chu: “Cậu!”

Quý Sầm Chu cắt ngang gã: “Cậu cái gì mà cậu! Nói cho cậu biết, hôm nay ông đây tới để dạy cậu cách làm người đấy!”

Cậu bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Vạn Húc: “Cậu đã có Omega của mình rồi, thì đừng lấy danh nghĩa tình yêu đích thực để đi theo đuổi người khác. Bị từ chối thì cũng đừng thua không nổi mà đi khắp nơi bịa chuyện. Cậu muốn làm cặn bã cũng được, nhưng đừng gây phiền phức cho người ta. Hôm nay tôi sẽ miễn phí cho cậu một bài học, cậu cũng đừng cảm ơn tôi làm gì, cứ để tôi đánh cho hả giận, coi như cậu cảm ơn tôi rồi.”

Vạn Húc liếc cậu một cái đầy khinh thường, một Omega mà còn dám nói dạy dỗ gã ư!

Thật là trò cười, gã là Alpha mà bị một Omega đánh, còn thể diện gì nữa!

Vạn Húc chống tay xuống đất, vừa định đứng dậy, bả vai chợt đau nhói, loạng choạng không giữ được thăng bằng, “phịch” một tiếng lại quỳ xuống.

Vạn Húc: “...”

Quý Sầm Chu nhìn mà bật cười: “Biết sai thật rồi thì cũng không cần quỳ to như vậy để xin lỗi tôi đâu.”

“Cậu cứ chờ đó cho tôi!” Vạn Húc nghiến răng nghiến lợi, “Đợi tôi đứng dậy sẽ dạy dỗ lại cậu đàng hoàng!”

Quý Sầm Chu nhìn gã như nhìn kẻ ngốc: “Tôi ngu chắc? Tôi sẽ đợi cậu đứng dậy chắc?”

Nói xong, cậu vung cặp sách đập loạn lên người Vạn Húc.

Thể lực của nguyên chủ vốn yếu, Quý Sầm Chu đã cố ý nhét mấy quyển sách dày vào cặp, đánh như vậy vừa đau lại không dễ gây thương tích nặng.

Quý Sầm Chu tay chân phối hợp, nhìn cái áo sơ mi trắng trên người Vạn Húc ngứa mắt, liền giơ chân đá thêm mấy phát, để lại vài dấu giày rõ mồn một.

Vạn Húc bị đánh đến choáng váng, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì cặp sách đã vung tới, gã bị đập đến mức không ngẩng nổi đầu, chỉ có thể quỳ mãi dưới đất. Khi gã cố gắng ngẩng lên, cặp sách lại đúng lúc giáng thẳng vào sống mũi, đau đến cay xè mũi, nước mắt tức thì trào ra.

Từ xa vang lên tiếng mấy người trò chuyện: “Anh dâu đừng giận mà, anh nghĩ xem, anh Vạn yêu anh biết bao, làm sao có chuyện phản bội chứ?”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, là Giang Mạch Sâm: “Nếu anh ta không muốn phản bội tôi, thì sao lại đi theo cái thằng tiện nhân Quý Sầm Chu kia chứ?”

Nói xong, bọn họ rẽ vào góc hành lang, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức im bặt.