Siêu A Trùm Trường Xuyên Thành Omega Bia Đỡ Đạn Rồi!

Chương 14

Bạch Vũ chẳng tin tí nào, hỏi thêm mấy lần, Quý Sầm Chu mới có chút mất kiên nhẫn: “Cậu biết Vạn Húc không?”

“Ai cơ?” Bạch Vũ suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc, rồi thành thật trả lời: “Không quen.”

Quý Sầm Chu nhíu mày nhìn cậu ta: “Cậu không quen thì hỏi cái gì?”

Bạch Vũ nói: “Thì tại tôi thấy cậu tâm trạng không tốt, muốn quan tâm cậu chút mà.”

Nghe vậy, sắc mặt Quý Sầm Chu dễ nhìn hơn một chút. Cậu cũng không phải người giận cá chém thớt, nhưng hôm nay thực sự tâm trạng tồi tệ, đối mặt với Bạch Vũ vẫn chưa điều chỉnh lại được, nên giọng điệu nghe có hơi gay gắt.

Quý Sầm Chu giơ tay, tượng trưng xoa xoa đầu Bạch Vũ, nói: “Được rồi, cảm ơn cậu.”

Bạch Vũ bị hành động siêu Alpha này của Quý Sầm Chu làm cho sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Quý Sầm Chu nói tiếp: “Cậu có mang điện thoại không?”

Vạn Húc là học sinh lớp bốn. Lớp bốn và lớp mười có tiết thể dục chung vào tiết cuối chiều thứ sáu. Vì học xong là được về luôn nên ai cũng đeo sẵn ba lô đi học ra sân.

Thầy thể dục như thường lệ bảo mọi người khởi động xong thì được tự do hoạt động.

Quý Sầm Chu đeo ba lô, lẫn vào đám người tìm bóng dáng của Vạn Húc, cuối cùng thấy gã đang tụ tập với mấy nam sinh ở một góc sân thể dục, không biết đang làm gì.

Quý Sầm Chu tiến lại gần nhìn, hóa ra bọn họ đang túm tụm lại hút thuốc.

Cậu đến gần, nói: “Vạn Húc, đi với tôi một lát.”

Đám nam sinh quay đầu lại, thấy một Omega da trắng, dáng dấp ngoan ngoãn, xinh xắn đứng sau lưng bọn họ, đôi mắt trong veo như nai con, vừa ngây thơ lại vô tội khiến người ta không nhịn được mà rung động.

Có kẻ huýt sáo trêu chọc, ánh mắt vừa ám muội vừa hâm mộ nhìn Vạn Húc. Gã được nhìn bằng ánh mắt đó thì lâng lâng cả người, bước ra, nói: “Cậu tìm tôi?”

Quý Sầm Chu lười để ý đến đám người kia, nói với Vạn Húc: “Cậu đi với tôi một chút được không?”

Mấy tên phía sau bắt đầu ồn ào trêu chọc, Vạn Húc cong khóe miệng cười khẩy, làm bộ làm tịch đáp: “Ừm… được thôi.”

Quý Sầm Chu nặn ra một nụ cười gượng gạo, cười mà chẳng có chút ý cười, rồi quay người bỏ đi.

Vạn Húc quay lại khoe khoang với đám bạn ánh mắt đắc ý hết cỡ, sau đó đuổi theo sau Quý Sầm Chu.

Trên đường đi, Vạn Húc cứ định bắt chuyện với Quý Sầm Chu, nhưng cậu chẳng thèm ngó ngàng gì tới gã. Đến khi thấy xung quanh càng lúc càng vắng vẻ, gã nhìn bóng lưng Quý Sầm Chu mà hiện lên một vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Omega này chắc là muốn tự dâng đến cửa rồi.

Gã biết rõ sức hút của bản thân. Dáng vẻ trời sinh đẹp trai, nhà giàu, đầu óc cũng không tệ, chẳng cần học gì cũng đứng đầu lớp, lại thêm khả năng tán tỉnh cao tay, chẳng ai cưỡng lại được.

Khi thấy Quý Sầm Chu dừng lại, quay đầu nhìn gã, khóe môi mang theo nụ cười, Vạn Húc vừa phấn khích vừa vui vẻ, nhưng vẫn làm bộ hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”

Quý Sầm Chu cười nhạt: “Tôi nhớ cậu từng tỏ tình với tôi.”

Vạn Húc sững người, nhưng con thỏ nhỏ trước mắt này cũng khá lanh: “Đúng là tôi tỏ tình trước, nhưng cậu từ chối rồi mà. Sao, giờ hối hận à?”

Vạn Húc bước lên một bước, Quý Sầm Chu lùi lại một bước, cuối cùng lưng tựa vào tường, Vạn Húc thuận thế chặn cậu lại giữa mình và bức tường.

Khoảng cách quá gần khiến Quý Sầm Chu ngửi được mùi pheromone trên người Vạn Húc, mùi như cam mốc khiến đầu cậu nhức nhối. Quý Sầm Chu lặng lẽ hít sâu, nhịn không đánh tên này đến vỡ đầu, rồi tỏ ra đáng thương vô tội: “Cậu, bạn trai cậu hôm nay đến gây chuyện với tôi.”

Cảnh đế ảnh hậu Quý – Oscar – Sầm Chu online.

Vạn Húc hơi khựng lại, trong đầu đủ kiểu suy nghĩ đấu đá nhau, nhưng mỹ nhân ngay trước mắt, gã cũng chẳng giữ được bao nhiêu lý trí, gã tỏ vẻ đau lòng: “Em ấy làm gì cậu?”

“Cậu ta dẫn người chặn tôi trong nhà vệ sinh, còn gọi theo ba beta đến dạy dỗ tôi.” Quý Sầm Chu vừa nói, mắt vừa đỏ hoe, tay xoắn lấy vạt áo, giọng run rẩy như sắp khóc, trông vô cùng đáng thương.

Lý trí của Vạn Húc hoàn toàn bốc hơi.

Gã đau lòng hỏi: “Bọn họ đánh cậu à? Cậu có bị thương không?”

Quý Sầm Chu cúi đầu, khóe mắt hoe đỏ, ánh mắt mơ màng như phủ sương, cậu gật đầu, rồi lại như nhớ ra gì đó, vội vàng lắc đầu.