Cảm ơn bạn Vy Vy đã đề cử truyện ---
Còn Asmodeus thì chỉ khẽ mỉm cười, giọng điệu nhàn nhã:
“Tại sao lại đột nhiên giận như vậy, Levinson? Nóng tính thế này sẽ khiến bác sĩ của tôi cảm thấy phiền phức đấy.”
Anh ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “của tôi”.
Ánh mắt hai người giao nhau, rõ ràng đều không mấy thiện chí. Mối quan hệ vốn dĩ đã chẳng tốt đẹp gì.
Trong phòng livestream, khán giả đều là kiểu người thích xem kịch vui.
[Đánh nhau đi, đánh nhau đi!]
[Levinson, cố lên!]
[Ồ, cuối cùng cũng có thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ để xem rồi!]
Việc livestream là để khán giả không bỏ lỡ những xung đột giữa các S cấp ngoài đấu trường, vì đây chính là lý do họ quan tâm đến.
Cố Ngọc chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu chậm rãi "ồ" một tiếng, không tỏ ra tức giận, mà chỉ quay đầu ra hiệu cho Levinson – đang nổi giận – ngồi lại sofa.
Cậu ngồi giữa hai người, như một tấm chắn vô hình.
Cố Ngọc đặt bút xuống, tay đặt lên đầu gối, thong thả nhìn về phía Asmodeus, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng lại mang theo uy lực không thể bỏ qua:
“Nếu cần an ủi tâm lý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Còn về việc điều trị, dù có đặc biệt hay không, đều phải đợi tôi kiểm tra trước rồi mới quyết định.”
Asmodeus nhướng mày, thuận thế nói:
“Vậy thì tương lai của tôi xin giao cả cho bác sĩ vậy.”
Anh ta bước lên một bước, chống cả hai tay lên bàn, cúi người tiến gần đến Cố Ngọc.
Khoảng cách mà Asmodeus duy trì rất hoàn hảo – không quá gần để người khác cảm thấy bị ép buộc, cũng không quá xa để dễ dàng thoát khỏi. Chỉ trong khoảng cách mờ mờ ảo ảo đó, anh ta hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ.
Giọng nói của anh ta cũng như chính con người mình, tràn đầy mê hoặc, dường như muốn kéo người ta vào biển sâu của ham muốn:
“Vậy sau này bác sĩ nhỏ hãy kiểm tra tôi thật kỹ, rồi mới điều trị cho tôi nhé.”
Asmodeus vừa nói, vừa cầm tay Cố Ngọc, thực hiện một nghi lễ hôn tay cực kỳ chuẩn mực. Đôi môi anh ta không chạm vào tay cậu, mà chỉ nhẹ nhàng đặt lên ngón tay cái của mình.
Những lời này, hành động này, chủ yếu là để cố ý chọc giận Levinson.
Cố Ngọc tất nhiên nhìn thấu mục đích của Asmodeus. Nhưng Levinson thì không nhận ra – hoặc có lẽ chính vì nhận ra nên hắn càng tức giận hơn.
Với S cấp, lãnh địa là điều cực kỳ quan trọng. Có vẻ như trong tiềm thức, Levinson đã coi phòng y tế là lãnh địa của mình, nên hành động của Asmodeus không khác gì một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cố Ngọc thở dài, mệt mỏi xoa thái dương.
Cậu không muốn trở thành chất xúc tác khiến mâu thuẫn giữa hai người leo thang, dù rằng quan hệ của họ vốn đã rất tệ.
May mắn thay, dù đã rất gần bờ vực bùng nổ, Levinson vẫn chịu nghe lời cậu.
Chỉ cần một động tác, một mệnh lệnh của Cố Ngọc, hắn sẽ ngoan ngoãn lui về chỗ của mình.
Khán giả trong phòng livestream đành phải thất vọng vì kỳ vọng một trận đấu bị phá hỏng.
[Làm thế nào mà có người dám đứng giữa Levinson và Asmodeus, khiến họ yên ổn như vậy?]
[Cứu tôi với, đây là mặt trời mọc từ hướng Tây à? Levinson nhà chúng ta rốt cuộc đã học được cách bình tĩnh rồi!]
…
Cố Ngọc lịch sự lên tiếng, tiễn Asmodeus ra ngoài, nói rằng nếu hiện tại không cần đánh giá tâm lý hay có việc gì khác, thì anh ta có thể rời đi.
Về liệu pháp điều trị mà Asmodeus đã nhắc đến, dù chỉ là nói đùa, nhưng Cố Ngọc vẫn đáp lại rất nghiêm túc:
“Nếu anh bị thương, hoặc gặp phải khó khăn gì, cứ đến tìm tôi.”
Asmodeus ngẩn ra một giây. Trước đó, những lời anh ta nói chỉ là một câu bông đùa để chọc tức Levinson.
Nhưng Cố Ngọc dường như rất kiên nhẫn, ngay cả khi đối mặt với những trò đùa cợt của Asmodeus, cậu cũng không hề tỏ ra giận dữ, mà còn đáp lại với thái độ cực kỳ chân thành.
“Nếu anh muốn, bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu cũng có thể gửi lịch hẹn cho tôi thông qua hệ thống y tế. Trong trường hợp khẩn cấp, có thể để hệ thống gửi trực tiếp đến số cá nhân của tôi, tôi sẽ xử lý ngay lập tức.”