Cảm ơn bạn Eunbin đã đề cử truyện ---
[Giọng nói cũng hay nữa. Lúc dỗ dành Levinson, tôi đã tự tưởng tượng thành mình. Xin lỗi Levinson, tôi lại phải "leo tường" thêm lần nữa rồi.]
Levinson lướt mắt qua bình luận, lần đầu tiên không cảm thấy khó chịu hay bực bội vì khán giả không chú ý đến mình.
Hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy nhành hoa thủy tiên, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại, như cơn mưa xuân rơi nhẹ vào lòng hồ, lặng lẽ nhưng rất chân thực.
Sofa thấp hơn ghế xoay khá nhiều.
Levinson hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bàn tay của Cố Ngọc đặt trên tay vịn ghế xoay – trắng trẻo, thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trông sạch sẽ vô cùng.
Ngước lên một chút nữa sẽ thấy gương mặt nghiêng tuấn tú của cậu, mang theo nét thanh lịch và sắc thái tinh tế.
Máy quay như rất hiểu lòng người, cố định hình ảnh ở đó, còn đặc biệt điều chỉnh ánh sáng và góc quay, khiến cảnh tượng này giống như một phân đoạn trong phim nghệ thuật. Dòng bình luận trên màn hình đột nhiên dừng lại trong chốc lát, sau đó một bình luận nhẹ nhàng lướt qua, như mở ra một chủ đề mới.
[Tay của bác sĩ này, cũng đẹp nhỉ, như một tác phẩm nghệ thuật.]
[Lại còn quyến rũ nữa (icon chó ngốc)]
[Tôi chụp màn hình rồi.]
Chính bàn tay đó, vừa rồi đã xoa đầu hắn, Levinson thầm nghĩ.
Ánh mắt hắn dao động, cuối cùng dừng lại ở bó hoa thủy tiên rực rỡ và xinh đẹp trên bàn của Cố Ngọc. Một tia sáng chiếu lên đó, và hắn chợt nhận ra, giờ đã là đầu xuân, mùa đông đã lặng lẽ qua đi.
Những bông hoa đã nhân cơ hội nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Hắn trước đây chưa bao giờ để ý đến những chi tiết vụn vặt như vậy. Levinson rất hiếm khi để tâm đến hoa hay cây cỏ, những thứ này đối với hắn chỉ là tiểu tiết không quan trọng. Sự thay đổi của mùa trong mắt hắn cũng không rõ ràng.
Thường thì chỉ khi được người khác nhắc nhở, hắn mới nhận ra đây là tháng mấy, đang là mùa nào.
Trước năm mười ba tuổi, Levinson từng quan tâm đến sự thay đổi của các mùa, bởi cảnh sắc trong khu vườn sẽ thay đổi theo thời gian.
Nhưng sau năm mười ba tuổi, hắn không còn để ý đến nữa. Thời gian trở nên vô nghĩa, hôm nay và ngày mai chẳng khác gì nhau, các ngày lễ của đế quốc cũng không liên quan đến hắn.
Hắn chưa từng nhìn, cũng chẳng nghĩ đến.
Levinson không phải người vô tâm, nhưng đây là sự chậm trễ phổ biến ở những người S cấp. Ở tiền tuyến lâu ngày, người ta dễ bỏ qua khái niệm thời gian, đặc biệt là mùa xuân – một mùa quá dịu dàng, không lạnh buốt như mùa đông, cũng không cuồng nhiệt như mùa hè.
Và có lẽ, đây là lần đầu tiên sau rất lâu, hắn tự mình nhận ra mùa xuân đã lặng lẽ đến.
Levinson ít khi che giấu cảm xúc, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể. Sau khoảnh khắc để lộ cảm xúc, hắn nhanh chóng thu lại. Nhưng với sự nhạy bén của Asmodeus, anh ta tự nhiên thu hết mọi biểu cảm của hắn vào tầm mắt.
Chuyện Levinson để tâm đến vị bác sĩ này dường như cũng chẳng có gì lạ, Asmodeus thờ ơ nghĩ.
Quả thực rất thu hút, vòng eo thon gọn, làn da trắng nơi cổ bị mái tóc rối che đi một cách mờ mờ ảo ảo, khiến người ta chỉ muốn nhẹ nhàng cắn một cái, để lại dấu ấn đỏ.
Nhưng cũng chưa đến mức cần phải đặc biệt để tâm.
Asmodeus vừa nghĩ vừa đưa tay, nhẹ nhàng móc ngòi bút của Cố Ngọc bằng ngón tay. Khi ánh mắt của cậu chuyển sang phía mình, anh ta hơi cúi người, tạo dáng vẻ như đang yếu thế để khiến đối phương hạ thấp cảnh giác.
Khi hạ mắt xuống, thần thái của Asmodeus cực kỳ mê hoặc, mang một chút dáng vẻ yếu đuối đáng thương:
“Bác sĩ, tôi cần một chút an ủi. Hoặc có thể nói là…”
Asmodeus dừng lại một chút, đuôi câu hơi nâng lên, đầy mập mờ:
“Liệu pháp đặc biệt.”
Levinson nghe vậy liền đứng bật dậy, cảnh cáo bằng một giọng trầm thấp mang theo sự giận dữ:
“Asmodeus.”
Hắn cúi người về phía trước, trọng tâm hạ thấp, như thể ngay giây sau sẽ lao tới tấn công và cắn chặt lấy cổ họng của Asmodeus. Không khí lập tức trở nên căng thẳng.