Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 72

Cảm ơn bạn Như Trương đã đề cử truyện

--------

“Thử xem sao, sau khi nghỉ ngơi xong có lẽ hiệu suất làm việc của ngài sẽ được cải thiện đôi chút.”

Câu nói cuối cùng đã thuyết phục được Trình Thanh Quân.

Anh khẽ gật đầu, không nói lời nào để biểu thị sự đồng ý.

Sau đó, Trình Thanh Quân chợt nghĩ, dù đã nhận ra tiềm năng nguy hiểm ẩn giấu trong con người Cố Ngọc, nhưng việc từ chối sự chu đáo và quan tâm này vẫn là một điều vô cùng khó khăn.

Ai có thể kháng cự lại sự dịu dàng và chu đáo đến từng chi tiết như thế này chứ? Chỉ cần sơ ý một chút, người ta sẽ dễ dàng chìm đắm trong đó.

Nhưng cái giá phải trả cho việc mê đắm sự dịu dàng này lại rất lớn, vì trong đôi mắt của người trao đi sự dịu dàng, không hề có sự đắm chìm, mà chỉ có sự điềm tĩnh và lý trí.

...

Sau khi tiễn Trình Thanh Quân rời đi, phòng y tế không còn bất kỳ lịch hẹn nào nữa.

Công việc còn lại chỉ là sắp xếp tài liệu, lưu trữ dữ liệu vào hồ sơ là xong.

“Chỉ còn hai ngày nữa, người từ các trường quân đội khác sẽ lần lượt đến đây,” bác sĩ Lý thở dài.

“Lúc đó lại phải tăng ca liên tục. Đám nhóc từ trường khác khó đối phó hơn hẳn học viên trường mình. Tổ chức giải đấu ở trường khác có khi còn dễ thở hơn.”

Nghe vậy, Kaiya nhún vai, không ngần ngại vạch trần sự khoe khoang ngầm trong lời nói của bác sĩ Lý: “Thôi nào, bây giờ thì nói thế, nhưng đến lúc giải đấu thật sự được tổ chức ở trường khác, người đấm ngực tiếc nuối lại là ông thôi. Nhìn ông chẳng giống kiểu người sẵn lòng nhường quyền tổ chức giải đấu chút nào.”

Giải đấu quân đội liên trường được tổ chức hàng năm và đã trở thành một truyền thống. Ban đầu, vì trường Quân đội Đế quốc nằm ở tinh cầu thủ đô, nên luôn là đơn vị đăng cai.

Tình trạng này kéo dài vài năm, sau đó ba trường quân đội khác đã phản đối, cho rằng điều này không công bằng, vì luôn là sân nhà của trường Quân đội Đế quốc, điều này ít nhiều ảnh hưởng đến kết quả thi đấu.

Hơn nữa, việc tổ chức giải đấu còn giúp tăng cường danh tiếng của trường và thu hút thêm nguồn tài chính về sau.

Vì vậy, về sau đã áp dụng chế độ luân phiên, mỗi năm giải đấu sẽ được tổ chức tại trường của đội chiến thắng năm trước.

Kể từ khi nhóm Cố Niên gia nhập quân khu và dần rời xa giải đấu, các lớp S cấp của trường Quân đội Đế quốc rơi vào tình trạng thiếu hụt tài năng, hầu như chỉ tham gia cho có.

Trường Quân đội Đế quốc đã nhiều năm không giành được chức vô địch, mỗi lần có chuyện gì xảy ra, họ luôn bị chế giễu về điểm này.

Cho đến năm ngoái, khi Levinson và Nolan cùng nhóm S cấp bắt đầu tham gia, cuối cùng đã mang về cho trường Quân đội Đế quốc chiếc cúp đầu tiên sau nhiều năm, đồng thời giành lại quyền tổ chức giải đấu.

Đó là một lần họ được nở mày nở mặt.

“Nhưng cũng nên bắt đầu chuẩn bị sớm,” Kaiya tính toán, “May mà kỳ nghỉ của Allen và mấy người khác sắp kết thúc, cộng thêm Cố Ngọc, nhân sự cũng khá đủ rồi.”

Nghe vậy, Cố Ngọc nói: “Xin lỗi, nhưng có lẽ thời gian tôi ở phòng y tế sẽ không nhiều.”

Cậu giải thích: “Khoa y tế phải tuân theo sự phân công của khoa chỉ huy. Trong các trận đấu đồng đội, tôi có thể phải đi cùng đội. Vì vậy, trong vài ngày tới và suốt thời gian giải đấu, lịch huấn luyện sẽ tăng thêm.”

Kaiya nhướng mày: “Huấn luyện thêm về mặt nào?”

Cố Ngọc suy nghĩ: “Theo nội dung huấn luyện, chủ yếu là tập trung vào tốc độ và sức bền.”

Quân y, nói một cách không hay, thực chất chỉ là làm công việc nặng nhọc, nhiệm vụ chủ yếu là hỗ trợ chiến đấu.

Khi không có thương binh, họ phải tuân theo chỉ đạo của chỉ huy đội, không chỉ đảm nhiệm các việc vặt ngoài chiến đấu mà trong tình huống khẩn cấp, họ còn phải trực tiếp tham gia chiến đấu.

“Khoa chỉ huy suốt ngày chỉ biết chỉ đạo lung tung, mấy thứ này có huấn luyện vài ngày là thành thục được à?”