Cảm ơn bạn Eunbin đã đề cử truyện
----------
So với cuộc trò chuyện trước đó, thời gian để hoàn thành bài kiểm tra đánh giá tâm lý không mất nhiều. Với sự phối hợp của Cố Niên, ngay cả việc thay thế thiết bị kiềm chế tạm thời cũng diễn ra rất dễ dàng.
Khi rời đi, tâm trạng của Cố Niên rõ ràng bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Toàn thân anh ta mang theo cảm giác như trút bỏ được một gánh nặng, tựa như đã vứt đi thứ gì đó đè nặng bấy lâu.
Dù lúc vừa đến, anh ta cũng rất yên lặng, nhưng sự yên lặng đó rõ ràng ngột ngạt hơn, như thể bị một thứ gì đó thiêu đốt bên trong.
Sau khi tiễn Cố Niên rời đi, Cố Ngọc gõ cửa phòng kế bên phòng hỏi cung.
Bác sĩ Lý và Trình Thanh Quân đều ở trong phòng đó. Trình Thanh Quân đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn màn hình lớn được chiếu bằng máy chiếu, trầm tư suy nghĩ.
Dòng dữ liệu màu xanh lam phản chiếu trong đôi mắt xám khói của anh.
Cố Ngọc đi đến bên cạnh anh: “Có thu thập được thông tin nào hữu ích với ngài không?”
Trình Thanh Quân bừng tỉnh từ những dữ liệu trước mặt. Anh trầm ngâm một lúc, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh giòn giã và đều đặn.
“Dựa trên tình hình hiện tại, trong quá trình thực hiện bài kiểm tra đánh giá tâm lý, hệ thống không phát hiện điều gì đặc biệt. Về những điều khác, cần phải xem cách chỉ số tràn đá quý của Cố Niên sẽ thay đổi ra sao trong tương lai.”
“Nhưng phải thừa nhận rằng, cậu quả là một bác sĩ xuất sắc, đặc biệt là trong việc xử lý các vấn đề tâm lý.”
Ít nhất, Cố Niên đã được cậu kéo trở lại từ bờ vực sụp đổ.
Dù bây giờ vẫn chưa thể khẳng định rằng Cố Niên chắc chắn sẽ vượt qua cuộc bạo động huyết mạch lần này, nhưng so với trạng thái hỗn loạn, vô tổ chức trước đó, Cố Niên sau khi được Cố Ngọc hướng dẫn rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.
Trình Thanh Quân giơ tay lên, xoa nhẹ thái dương, để lộ chút mệt mỏi và khẽ than thở: “Hiếm có ai sở hữu khả năng quan sát và tác động mạnh mẽ như cậu.”
Hoặc có thể gọi đó là năng lực đồng cảm, anh nghĩ.
Cậu có thể nhanh chóng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của người khác trong thời gian ngắn, thậm chí tìm ra điểm yếu của họ. Từng chút một, cậu phân tích toàn bộ con người họ, đồng thời âm thầm hướng cảm xúc của họ đến nơi cậu muốn.
Ở một góc độ nào đó, điều này quả thật đáng sợ.
Trình Thanh Quân không nghi ngờ gì rằng, nếu Cố Ngọc muốn, cậu có thể hòa hợp với bất kỳ ai. Chỉ cần cậu để tâm, hầu như không ai có thể không thích cậu.
Cậu luôn tinh tế, chu đáo, trong quá trình giao tiếp còn tùy vào tình huống của đối phương để điều chỉnh kịp thời. Việc tương tác với người như vậy là một trải nghiệm rất dễ chịu.
Bởi lẽ, Cố Ngọc luôn nhường nhịn, bao dung tất cả.
Cố Ngọc sở hữu khả năng cứu rỗi một người khỏi vực thẳm, nhưng đồng thời, điều này cũng có nghĩa là cậu có thể gϊếŧ chết một người chỉ bằng lời nói.
May mắn thay, bản thân Cố Ngọc chưa bao giờ có ý định đó.
Trình Thanh Quân khép mắt lại, động tác xoa thái dương có phần nặng nề.
Những ngày làm việc với cường độ cao và lịch trình thất thường khiến anh giờ đây đau đầu như búa bổ.
Cố Ngọc: “Ngài có vẻ rất mệt.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi đề nghị:
“Nhân tiện đang ở phòng y tế, ngài thử sử dụng buồng ngủ để nghỉ ngơi xem sao?”
Trình Thanh Quân vốn chưa bao giờ phí thời gian vào những chuyện như thế. Trong suy nghĩ của anh, không hề có khái niệm “làm việc và nghỉ ngơi cân bằng”.
Chẳng những những việc như vậy bị xem là lãng phí thời gian, ngay cả giấc ngủ anh cũng chọn cách bỏ qua, thay thế bằng thuốc bổ trợ.
Có vẻ như đã cân nhắc đến sự bận tâm của Trình Thanh Quân, Cố Ngọc bổ sung thêm một câu:
“Việc này sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu. Dù sao hệ thống cũng cần thời gian để tích hợp dữ liệu. Thay vì chờ đợi ở đây, chi bằng thử một chút.”