Cô ta vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, quay sang phía Tôn Hồng Na: "Bà Tôn, bà thấy cháu mặc chiếc váy này có được không?"
Ánh mắt Tôn Hồng Na lấp lóe, liếc nhìn Ninh Tiêu Dư khẽ hừ một tiếng, cười khen Trần Mỹ Nghiên: "Ôi, Mỹ Nghiên của chúng ta đúng là người cũng như tên, rất xinh đẹp! Bà dám nói ngoài cháu ra, nếu đổi người khác mặc sẽ không ra được hiệu quả như vậy."
Hai nhân viên của cửa hàng cao cấp ở bên cạnh vội vàng nhân cơ hội phụ họa theo:
"Đúng đúng đúng, chiếc váy may đo cao cấp này phải cần người có khí chất nhất định mới có thể chống đỡ được, dáng người và khí chất của cô Trần đều rất tốt, không ai thích hợp hơn cô ấy."
"Mắt nhìn của bà Tôn chắc chắn không sai được."
Khóe môi Trần Mỹ Nghiên không khỏi nhếch lên, đắc ý nhìn trộm Ninh Tiêu Dư, được nhân viên bán hàng dìu đến trước gương.
Ninh Tiêu Dư bị vẻ mặt đắc ý của cô ta đập vào mặt, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Một khi chuột cống trở mình làm chủ thì sẽ quên đi sự chật vật của mình lúc ở dưới cống.
Làm bộ làm tịch thể hiện sự ưu việt ở trước mặt cô như vậy thật sự rất buồn cười.
Đầu ngón tay của Trần Mỹ Nghiên cuốn lấy đuôi tóc, quan sát bản thân trong gương, nghe thấy tiếng cười khẽ, cô ta hơi khựng lại, nhíu mày quay đầu: "Cô cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy rất tầm thường." Ninh Tiêu Dư ôm cánh tay, nhìn Trần Mỹ Nghiên trong gương rồi thản nhiên nói: "Bộ váy trắng thuần này tuy được đính ngọc trai thủ công rất tinh xảo, nhưng trông rất giống kiểu dáng trong studio chụp ảnh."
Lại thờ ơ hỏi nhân viên bán hàng: "Mẫu mùa cũ à?"
Trần Mỹ Nghiên lập tức nhìn về phía nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cười, nói khéo: "Đây... Đây là mẫu kinh điển."
"Ồ, mẫu kinh điển của mùa cũ, thảo nào có cả đống hàng nhái, bày đầy đường cái luôn." Ninh Tiêu Dư bừng tỉnh, sau đó tỏ vẻ không hiểu: "Trần Mỹ Nghiên, chẳng phải nói cô là con của đối tác làm ăn của cha tôi hay sao? Vậy bình thường chắc hẳn cũng tham dự không ít tiệc tùng nhỉ? Bình thường... Cô đều không mặc đồ may đo cao cấp à?"
Ánh mắt của Trần Mỹ Nghiên lập tức trở nên sắc bén, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ như thể ngâm độc.Hai nhân viên tư vấn bán hàng của cửa hàng cao cấp lập tức toát mồ hôi, vội vàng tiến lên ngăn cản và khuyên giải.
Nhà họ Ninh chính là khách VIP siêu cấp của thương hiệu xa xỉ này, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì trong cửa hàng!
"Phải nói là cha tôi nhờ dựa vào Ninh thị kiếm được tiền mới đúng." Ninh Tiêu Dư vững vàng bước trên đôi giày cao gót, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cúi xuống nhìn bà cụ thấp hơn mình cả cái đầu: "Nếu không, với trình độ của con trai bà, hai mươi mấy năm làm việc theo chế độ 996 cũng khó mà đạt được mức lương trăm vạn một năm. Làm sao mà giống bây giờ, để bà có thể dùng vàng và ngọc treo đầy người như một cây thông Noel thế này được?"
“Tên của người được cấp thẻ phụ này là tôi, về nguyên tắc, nếu không có sự cho phép của tôi, các người không có quyền sử dụng." Ninh Tiêu Dư lia ánh mắt nhìn về phía Trần Mỹ Nghiên đang mặc chiếc váy dạ hội màu trắng, khóe môi cong lên: "Còn vài tiếng nữa bữa tiệc tối nay mới bắt đầu, tôi không ngại đứng đây dây dưa với các người mãi đâu... Dù sao, mất thời gian cũng là chuyện của các người thôi.”
Trần Mỹ Nghiên giật mình một cái.
Tiệc tối hôm nay, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất!
Trần Mỹ Nghiên vội vàng duỗi tay ôm lấy Tôn Hồng Na, nhỏ giọng nói: "Bà nội, đừng chấp với cô ta nữa, thẻ đó..."
Ninh thị sẽ sớm sụp đổ, có lẽ thẻ của Ninh Tiêu Dư chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị khóa, cứ để cô ta lấy luôn đi cho rồi!
Tôn Hồng Na mặt đầy giận dữ, xắn tay áo lên trừng mắt với Trần Mỹ Nghiên một cái: “Cháu thì biết cái gì!”
Đương nhiên bà ta biết nhà họ Ninh sắp sụp đổ, cái thẻ này cũng chẳng dùng được bao lâu nữa, nhưng chính vì vậy bà ta mới phải điên cuồng quẹt thẻ! Dù sao, khi thẻ bị khóa thì đâu còn cơ hội hưởng lợi nào?
Trần Mỹ Nghiên cố gắng khuyên nhủ: "Nhưng mà bà nội, bữa tiệc tối nay là lần đầu tiên anh hai chính thức ra mắt mà..."
Nghe nhắc đến đứa cháu trai quý giá của mình, cơ mặt Tôn Hồng Na giật giật vài cái, không tiếp tục xông lên nữa.