Lúc này, rèm của phòng thử đồ bỗng nhiên được kéo ra hai bên, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện ở trên bục.
Trần Mỹ Nghiên mặc một chiếc váy satin may đo cao cấp màu trắng, có hai nhân viên bán hàng ở bên cạnh giúp đỡ xách váy, cất bước đi xuống bậc thang: "Em Tiêu Dư, sao em lại nói chuyện với bà nội như vậy? Dù người lớn có quyết định như thế nào, chắc chắn đều là vì muốn tốt cho em thôi."
Ninh Tiêu Dư chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn.
Cô nhìn Trần Mỹ Nghiên chằm chằm, ánh mắt quan sát cô ta từ đầu đến chân một cách trắng trợn, liếc nhìn từng tấc từ trên xuống dưới.
Ánh mắt kia không hề dao động, như thể đang đánh giá trọng lượng của vật phẩm.
Trần Mỹ Nghĩ hăng hái lao xuống chất vấn, nào ngờ đối phương lại không hề có ý đáp lại cô ta.
Lúc này cô ta đang đứng, bị Ninh Tiêu Dư đang nhàn nhã dựa vào ghế sô pha quan sát, không khỏi dâng lên cảm giác xấu hổ vì bị nhìn ngó.
Mấy giây sau, Ninh Tiêu Dư hơi hất cằm lên, hờ hững hỏi: "Cô là ai?"
Trần Mỹ Nghiên: "..."
Ba chữ đâm trúng điểm đau, gò má cô ta sụp đổ, cắn chặt răng.
"À, nhớ ra rồi." Không đợi cô ta đáp lại, Ninh Tiêu Dư đã thong thả nói: "Bà nội nói cô là con gái... Đối tác làm ăn của cha tôi?"
Ánh mắt của Trần Mỹ Nghiên trở lên lạnh lùng.
Cô ta không hề muốn thừa nhận.
Im lặng mấy giây, cô ta mới cắn răng nói: "Tôi là ai, sau này cô sẽ biết."
Ninh Tiêu Dư mỉm cười.
Quả nhiên là không muốn thừa nhận lời nói dối này.
Tất nhiên Trần Mỹ Nghiên không phải là con gái đối tác làm ăn của người cha cặn bã, mà là con gái riêng của cha cặn bã Trần Thừa Phong, nữ phụ phản diện sắp cướp mất hôn ước nhà giàu của nữ chính, chị em cùng cha khác mẹ với cơ thể này của cô.
Dựa theo nội dung trong sách, Trần Mỹ Nghiên còn có một người anh trai sinh đôi, cả hai anh em đều được sinh ra bởi người tình mà Trần Thừa Phong nuôi ở bên ngoài sau khi cưới chưa được mấy năm.
Không giống như chị em nhà họ Ninh bị coi như người ngoài, bởi vì mang họ "Trần", còn thêm chữ "Tốt" do long phượng trình tường, từ nhỏ hai người này đã được bà nội Tôn Hồng Na và cha cặn bã Trần Thừa Phong coi trọng.
Nhưng dù có coi trọng đến mấy, trước khi nhà họ Ninh sụp đổ, Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong đều rất cẩn thận, giữ kín sự tồn tại của bọn họ, tuyệt đối không cho phép bọn họ lộ liễu chút nào, để không khiến cho nhà họ Ninh chú ý.
Hai đứa con riêng làm chuột cống "Không rõ cha đẻ" hơn hai mươi năm, mỗi lần đi gặp Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong đều phải giả vờ làm khách không thân thiết, thỉnh thoảng khi gặp chị em nhà họ Ninh còn phải nhìn hai người ra dáng cô chủ nhỏ ở trong biệt thự.
Có lẽ là càng thiếu thứ gì thì càng muốn có được thứ đó, "Thân phận" luôn là chỗ đau mà bọn họ không muốn chạm đến nhất.
Trần Mỹ Nghiên nắm chặt váy.
Trước đây cô ta cũng từng gặp Ninh Tiêu Dư, trong ấn tượng của cô ta, đây chẳng phải là một người yên lặng ít nói, nhát gan sợ sệt hay sao? Vốn không hề có tư thế của cô chủ nhà giàu, cô ta luôn âm thầm cho rằng không bằng không cô ta.
Bởi vì Ninh Tiêu Dư hiền lành nên cô ta mới dám dứt khoát xông ra khi nghe thấy tranh chấp ở bên ngoài, muốn làm giảm khí thế của đối phương.
Kết quả lại không bóp được quả hồng mồm như dự đoán.
Nhưng... Vậy thì đã sao?
Nhà họ Ninh đã không còn đáng sợ, mọi chuyện không còn thay đổi được nữa.
Sau đêm nay... Hoàn cảnh giữa bọn họ sẽ khác nhau một trời một vực.
Trần Mỹ Nghiên trở nên thả lỏng, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Hít một hơi thật sâu, cô ta liếc mắt nhìn Ninh Tiêu Dư với vẻ thương hại, nói với ý sâu xa: "Có đôi khi con người không hiểu chuyện, tương lai sẽ có lúc hối hận. Thôi, không so đo với cô."