Hoắc Tụng An nhìn chằm chằm video trong phòng phát sóng, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Tư Chu đang khéo léo nhảy qua các cành cây, đôi mày hơi nhíu lại:
“Lấy hồ sơ của cậu ta ra đây, tôi muốn xem.”
Edmond vội vàng gật đầu, lấy hồ sơ của Bạch Tư Chu ra và gửi cho Hoắc Tụng An.
Rừng cây rậm rạp, cành lá sum suê, lá cây rất to. Bạch Tư Chu nhanh nhẹn tránh tất cả cành cây, trượt xuống thân cây khổng lồ bằng một sợi dây leo chỉ to bằng ngón cái, rồi bắt đầu hái nấm mối dưới gốc cây.
Những cây nấm mối này cũng to bất thường, mỗi cây to bằng lòng bàn tay. Đôi mắt Bạch Tư Chu sáng rực, vừa hái vừa nói với khán giả trong phòng phát sóng:
“Đây là cái các bạn gọi là khu vực ô nhiễm à? Nguồn tài nguyên dồi dào ghê.”
Phòng phát sóng trực tiếp:
[…]
[Ờ thì… nhìn cũng có vẻ khá dồi dào…]
[Kỳ lạ ghê, tại sao phong cách của Tiểu Bạch lại khác hoàn toàn các đội viên thám hiểm trước đây thế này? Quái thú đâu cả rồi? Sao chẳng thấy con nào vậy?]
Các đội viên thám hiểm khác khi vào đây đều phải chiến đấu không ngừng với quái thú, chống chọi giữa tinh thần lực và sương độc, là cuộc đấu tranh giữa sống và chết.
Còn Bạch Tư Chu vào đây thì giống như đi livestream hái nấm?
…
Bạch Tư Chu hái một lúc, chiếc thùng gần như đầy.
Cậu khẽ ngửi, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm lạ thường.
Mùi thơm này rất nồng nàn, giống như hương thơm của tinh mộc trăm năm trong giới tu tiên.
Lúc đầu, cậu nghĩ mùi thơm này phát ra từ nấm mối, nhưng sau khi hái một lúc, cậu phát hiện mùi từ nấm mối không quá nồng, mà hương thơm nồng nàn hơn dường như phát ra từ dưới đất nơi nấm mọc.
Bạch Tư Chu đói cồn cào, đan điền trống rỗng, cơ thể cậu yếu ớt và cực kỳ cần bổ sung linh lực. Hương thơm này thu hút cậu mạnh mẽ. Cậu hái hết các cây nấm mối to, để lại những cây nhỏ vì không còn chỗ trong thùng. Cậu định để lần sau quay lại hái tiếp.
Cậu ngồi xuống, đặt dao chặt củi sang một bên, rồi rút con dao găm ra, bắt đầu đào đất. Cậu nói với khán giả trong phòng phát sóng:
“Nếu không có gì bất ngờ, dưới đây chắc là tổ mối trắng. Tôi đào thử xem.”
Hương thơm vừa rồi quá đậm, chẳng lẽ phát ra từ tổ mối?
Tổ mối có thể có thứ gì quý giá sao?
Bạch Tư Chu liếc nhìn màn hình phòng phát sóng, thấy rất nhiều khán giả đang spam:
[Tiểu Bạch, đừng hái nấm nữa, cầu xin cậu mau cứu Vượn khổng lồ Vic đi!]
[Hu hu hu Tiểu Bạch, mau xem con vượn bị kẹt trên cành cây kia là sao đi? QAQ]
…
Số lượng bình luận về Vượn khổng lồ Vic quá nhiều. Ban đầu, Bạch Tư Chu chỉ liếc qua, nhưng vì có quá nhiều người nhắc đến, cậu đứng dậy, đi vài bước về phía cây cổ thụ, dùng dao găm chỉ vào con vượn đen kẹt trên cành cây và hỏi:
“Các bạn đang nói đến con vượn này là Vic sao?”
[Đúng đúng đúng! Cuối cùng Tiểu Bạch cũng nhìn thấy nó rồi!]
Ban đầu, khi Bạch Tư Chu điều khiển quả cầu phát sóng đến kiểm tra, khán giả còn tưởng cậu đã phát hiện Vượn khổng lồ Vic, nên rất kích động.
Nhưng hóa ra, thứ Bạch Tư Chu phát hiện lại là nấm mối…
Bạch Tư Chu đi vòng quanh cây khổng lồ một vòng, rồi quay lại điểm xuất phát. Cậu nghiêm túc hơn một chút và nói:
“Nó vẫn còn thở, chưa chết.”
Phòng phát sóng trực tiếp:
[Tuyệt quá! Vic vẫn chưa chết! Không biết người nhà của Vic có đang xem trực tiếp không? Anh ấy biết Vic được tìm thấy chưa? QAQ]
[Vic là gia đình trung liệt, anh ấy là con một. Cha anh ấy đã hy sinh để bảo vệ Lam Tinh. Giờ anh ấy chỉ còn một ông nội đã về hưu, nhưng ông nội anh ấy trước đây bị thương, vẫn đang điều dưỡng tại viện quân khu…]
[QAQ Nghe nói tháng đầu tiên khi Vic mất tích, ngày nào ông cụ cũng đến trung tâm chỉ huy xem trực tiếp của đội viên thám hiểm, mong nhận được tin về Vic, nhưng mãi không đợi được…]
…