Hoắc Tụng An không nói gì. Anh bước vào trung tâm chỉ huy, ngồi thẳng lưng trên vị trí của mình, cầm lấy tai nghe và nói với tổ trưởng:
“Từ bây giờ, tôi sẽ làm người dẫn đường cho điều dưỡng viên Bạch Tư Chu. Lập tức kết nối liên lạc, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.”
Nhân viên phụ trách giám sát liên lạc nhanh chóng gật đầu, nhấn nút kết nối. Nhưng một phút sau, người này cẩn thận báo:
“Hoắc thượng tướng, bên phía Bạch Tư Chu không nghe máy…”
Tổ trưởng nhíu mày:
“Điều dưỡng viên này đang làm gì vậy?”
Mỗi thành viên đội thám hiểm bước vào khu vực ô nhiễm đều có một người dẫn đường. Những người dẫn đường này đều là người từng sống sót trở ra từ khu vực ô nhiễm. Nhờ họ dẫn dắt, cơ hội sống sót mới được tăng lên đáng kể.
Vậy mà Bạch Tư Chu lại không bắt máy?
Sắc mặt của Hoắc Tụng An vẫn không thay đổi, anh rất bình tĩnh hỏi:
“Cậu ta đang làm gì?”
Nhân viên phụ trách giám sát hình ảnh, phân tích môi trường khu vực ô nhiễm nhỏ giọng đáp:
“Báo cáo thượng tướng, hình như cậu Bạch đang… hái nấm.”
Hoắc Tụng An: “…”
Mọi người: “…”
Tổ trưởng Edmond kinh ngạc:
“Cậu vừa nói cậu ta đang làm gì?”
Xin đừng đùa, trong rừng rậm đầy sương độc và nguy hiểm rình rập, hái quả mọng đã là chuyện khó tin rồi. Bây giờ, cậu ta đã tìm thấy thành viên đội thám hiểm mất tích – Vượn khổng lồ Vic – vậy mà lại không tìm cách liên lạc với trung tâm chỉ huy để xin hỗ trợ, không bắt máy của người dẫn đường, cũng không tương tác với khán giả trong phòng phát sóng.
Cậu ta lại chui xuống gốc cây để hái nấm?
Bạch Tư Chu hoàn toàn không cùng "kênh sóng" với thế giới bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp.
Cậu điều khiển quả cầu phát sóng trực tiếp bay quanh thân cây khổng lồ hai vòng, ánh mắt sáng lên, có chút phấn khích: “Quả nhiên, đúng là nấm mối.”
Cậu nhảy nhót, di chuyển qua lại giữa những cành cây lớn. Những cành cây cao mười mét rất mỏng manh, khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lo lắng đến thót tim.
[Trời đất, nhân viên điều dưỡng của các cậu còn biết làm cả cái này à?]
[Không phải!!! Đây là kỹ năng cá nhân của cậu ấy. Trước đây các đội viên thám hiểm cũng không ai linh hoạt như thế này.]
[Vậy nên, chẳng lẽ đây là kế hoạch của đế quốc? Biết trước hai tên kia sẽ phản bội, nên sắp xếp một quân át chủ bài giả làm nhân viên điều dưỡng?]
[À? Vậy khu vực ô nhiễm của chúng ta sẽ không mở rộng nữa đúng không? Chúng ta không cần tiếp tục dọn nhà nữa?]
…
Trung tâm chỉ huy: “…”
Tổ trưởng Edmond lập tức nói với Hoắc thượng tướng Hoắc Tụng An:
“Hoắc thượng tướng, cậu ấy thực sự là một nhân viên điều dưỡng.”
Hơn nữa, cậu ấy chỉ là một sinh viên năm hai.
Khu vực ô nhiễm cấp S quá nguy hiểm. Chỉ cần nhìn số lượng đội viên thám hiểm đã hi sinh trước đây là biết. Mặc dù nhân viên điều dưỡng chỉ cần ở trong Viện điều dưỡng khu vực ô nhiễm cấp S là được, nhưng cũng đã từng xảy ra chuyện đội viên tinh thần sụp đổ hoàn toàn, biến thú và tấn công nhân viên điều dưỡng.
Thêm vào đó, xung quanh Viện điều dưỡng luôn có đủ loại quái vật lảng vảng. Chúng sẽ tấn công cửa sổ, cửa ra vào, gây ra đủ thứ âm thanh đáng sợ. Vì vậy, áp lực tinh thần của các nhân viên điều dưỡng cũng rất lớn.
Dù điều kiện đãi ngộ rất tốt, vẫn không ai muốn làm công việc này.
Không còn cách nào, cuối cùng họ phải thực hiện chế độ bốc thăm tại trường học.
Nhân viên điều dưỡng được bốc thăm sẽ làm việc trong khu vực ô nhiễm một tháng, sau khi tốt nghiệp có thể vào làm tại Viện điều dưỡng cao cấp của quân khu đế quốc. Tức là dùng một tháng mạo hiểm để đổi lấy công việc ổn định cả đời.
Gia đình của Bạch Tư Chu rất khó khăn, cậu lại chỉ là một người bình thường không có tinh thần lực hay hình thú. Vì vậy, cậu đã tự nguyện đăng ký vào làm việc tại khu vực ô nhiễm.
Thông tin cá nhân của cậu rất đơn giản, nên ngay cả Edmond cũng không biết cậu lại có kỹ năng như vậy.