Sau Khi Cưỡng Ép Nam Chính, Ta Mới Phát Hiện Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 4: Cô là ai?

Ánh mắt y lướt qua ngọc bài đệ tử bên hông nàng, vẫn giữ vẻ lịch sự đúng mực, giọng nói ổn định, trong trẻo, mang theo chút nghi hoặc:

"Đệ tử Chấp Sự Đường? Tại sao lại tự ý xâm nhập Chân Võ Đạo Trường?"

Như hai cực đối lập, người từng là tình nhân thân mật, giờ nhìn nàng như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Giọng của Thẩm Nam Âm thật dễ nghe.

Rơi vào lòng người, tựa như ngòi bút lông vẽ từng nét lên đầu tim, khiến tâm khảm ngứa ngáy, quanh thân phảng phất một làn hương mực nhàn nhạt.

Trước đây vào những đêm, y thường dùng giọng nói dịu dàng ấy quan tâm hỏi han nàng.

Nhưng đến ban ngày, y như biến thành một con người khác, dùng chính giọng nói đó để hỏi nàng: "Cô là ai?"

Một câu hỏi hay.

Ta là ai á?

Câu hỏi ấy lập tức dập tắt ý định quay người bỏ đi của Trình Tuyết Ý.

Nàng bước lên vài bước, cơn gió thổi qua làm vang lên tiếng chuông bạc bên hông nàng. Trên người nàng mặc bộ y phục giản dị, món trang sức duy nhất là chiếc chuông bạc ấy.

Tiếng chuông trong trẻo, du dương, lập tức thu hút ánh nhìn của Thẩm Nam Âm. Ánh mắt y vừa mới chuyển đến, còn chưa kịp nhìn rõ chiếc chuông thì người đột nhập Chân Võ Đạo Trường đã cất lời.

"Đại sư huynh không nhận ra ta sao?"

Nàng hỏi dò, lại tiến thêm vài bước:

"Đại sư huynh nhìn kỹ xem, thật sự không biết ta là ai à?"

Trình Tuyết Ý chăm chú nhìn gương mặt Thẩm Nam Âm, trong lòng lặng lẽ đếm ngược.

Ánh mắt nàng quá thẳng thắn, mang theo chút trách cứ và lạnh nhạt, khiến Thẩm Nam Âm buộc phải nhìn kỹ nàng, nghiêm túc suy nghĩ xem liệu mình có thực sự quên mất sư muội này hay không.

Trình Tuyết Ý là một mỹ nhân với đôi mắt to điển hình.

Đôi mắt nàng rất lớn, ánh lên sự linh hoạt và đầy sức sống. Mái tóc dài được chia làm hai phần, một phần búi kiểu giản đơn, phần còn lại buông xõa, đan xen với dây buộc màu xanh nhạt, thắt thành hai bím dài, đuôi tóc cột bằng chiếc khuy vỏ sò.

Dù khoác lên mình bộ y phục xám xịt của đệ tử tạp vụ, nàng vẫn rạng rỡ tinh khôi, vẻ đẹp rực rỡ khó che giấu, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhưng y không nhận ra.

Thật sự y không nhớ đã từng gặp nàng.

Thẩm Nam Âm bất chợt quay đầu: "Ta còn việc phải xử lý, thánh nữ hãy trở về trước đi."

Phó Tinh Hoa khẽ gật đầu, liếc nhìn Trình Tuyết Ý, thấp giọng nói: "Đêm nay ta sẽ đến tìm sư huynh."

Đêm nay lại tìm y? Ý là sao? Là ý mà nàng đang nghĩ đến đó sao?

Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm. Y dưới ánh mắt nàng vẫn bình thản đáp lại:

"Ta đợi cô."

Phó Tinh Hoa mỉm cười dịu dàng. Dù Trình Tuyết Ý mặc trang phục tầm thường của đệ tử ngoại môn, chẳng đáng để mắt, song Phó Tinh Hoa vẫn lễ phép gật đầu khi đi ngang qua nàng.

Lễ tiết và phong thái của thánh nữ hoàn hảo không chê vào đâu được. Thế nên, Trình Tuyết Ý quyết định bắt bẻ Thẩm Nam Âm.

"Đêm nay huynh và nàng ta định làm gì? Tối qua sao huynh không đến? Sao không nói một lời? Rốt cuộc huynh có ý gì đây?"

Nàng liên tiếp chất vấn, thái độ dường như đương nhiên, khiến Thẩm Nam Âm thoáng lúng túng.

Lâu sau, y mới bình thản đáp, giọng nói êm dịu đến mức ai nghe cũng phải cảm thấy bình tâm: "Ta đưa sư muội trở về Thái Huyền Cung."

Trình Tuyết Ý nhíu mày, định nói gì đó nhưng chân nàng đã phản ứng trước, bất giác đi theo linh lực lạnh lẽo bên cạnh y, chỉ trong nháy mắt đã trở lại trận pháp truyền tống.

Nàng sững người, đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng quen biết, Thẩm Nam Âm sử dụng linh lực mạnh mẽ không thể cưỡng lại trước mặt nàng.

Trước đó, y chỉ dùng một chút linh lực nhỏ bé khi hóa thành ánh sáng rời đi mỗi đêm, không đủ để tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.

Cơ thể Trình Tuyết Ý tê dại, cảm giác thắng thua nóng bỏng mãnh liệt trước một cao tu hành gần như thiêu rụi lý trí nàng.

Nàng cố gắng kiềm chế bản năng, định thần lại, đã thấy bản thân cùng y trở về Thái Huyền Cung.

...

Buổi sáng bận rộn đã kết thúc, lúc này Thái Huyền Cung không còn quá đông người.

Nhưng Thẩm Nam Âm là ai chứ? Hễ y xuất hiện ở đâu, nơi đó chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người. Đó cũng là lý do từ khi quen biết, họ chưa từng gặp nhau vào ban ngày.

Y không thích bị người khác vây quanh, Trình Tuyết Ý có thể hiểu điều đó.