Sau Khi Cưỡng Ép Nam Chính, Ta Mới Phát Hiện Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 3: Cảm giác y mang lại vào ban ngày hoàn toàn khác với ban đêm

Y như ánh trăng thanh mát, như làn tuyết trắng mùa xuân, như loài chim cao quý trên cành vàng.

Vậy mà lại vì nàng, một mảnh đất nhỏ bên bờ sông, mà cúi đầu dừng lại.

Điều này khiến Trình Tuyết Ý vô cùng hài lòng. Suốt một tháng qua, dù đêm nào cũng thức khuya không được nghỉ ngơi, nàng chưa từng oán trách lấy một lời.

Đại sư huynh không thấy mệt, nếu nàng vì những buổi hẹn này mà cảm thấy mỏi mệt, chẳng phải sẽ quá thiếu tinh tế hay sao?

Nhưng đêm qua y thất hẹn.

Không một lời nhắn, không một tin tức, y cứ thế, đột ngột thất hẹn.

Nàng một mình chờ dưới ánh trăng lạnh lẽo trong rừng phía sau núi suốt đêm đến sáng, vẫn không thấy y đến.

Nỗi lo lắng và bất an trong lòng nàng cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả như thế này.

Theo tiến triển giữa hai người trước đó, nếu đêm qua y đến, lẽ ra cả hai đã có thể tiến xa hơn, có những tiếp xúc thân mật hơn.

Sau đó, việc hai người kết làm đạo lữ cũng là điều hiển nhiên, hợp tình hợp lý.

Nhưng giờ đây, tất cả đã chấm dứt.

Y vốn không có ý định cùng nàng kết thành đạo lữ.

Nàng trong mắt y cũng không quan trọng như nàng từng nghĩ.

Có lẽ, trong một lần tình cờ, y thấy nàng thú vị nên bỏ chút thời gian bên cạnh nàng. Nhưng khi một thiên chi kiêu nữ thực thụ xuất hiện, nàng lập tức bị bỏ rơi.

Một tháng trời thức trắng đêm, cố gắng hết mình để thể hiện, giờ đây tất cả đều đổ sông đổ bể.

Nàng giống như một món đồ chơi bị người khác dùng xong rồi vứt bỏ. Đừng nói đến một lời giải thích, ngay cả cơ hội gặp lại Thẩm Nam Âm cũng trở nên xa vời.

Loại đàn ông như vậy, nàng đã gặp qua không ít, cũng chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi nhận ra rằng Thẩm Nam Âm thực sự có thể là loại người đó, nàng vẫn cảm thấy thất vọng.

Khuôn mặt ấy quả thực đã lừa được nàng.

Trình Tuyết Ý dừng chân, đứng trên bậc đá cũ kỹ mọc đầy cỏ dại. Đây là nơi ở của các đệ tử ngoại môn, đã xuống cấp theo năm tháng, môi trường tồi tàn, khác biệt hoàn toàn với khu vực các đệ tử nội môn trên đỉnh núi, như thể bị chia cách bởi một vực sâu không thể vượt qua.

Cái vực sâu đó cũng như ngăn cách nàng và Thẩm Nam Âm.

Đáng ghét thật.

Nàng bỗng dưng không muốn trở về nữa. Quay người đi, nàng một mạch đến Thái Huyền Cung, mượn trận pháp truyền tống và lợi dụng thân phận để bước chân lên Chân Võ Đạo Trường.

Chân Võ Đạo Trường là đạo trường của Thẩm Nam Âm. Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến nơi này.

Trong quá khứ, nàng chỉ từng nhìn thấy y từ xa khi y đến Thái Huyền Cung xử lý công việc. Là một đệ tử quèn ở Chấp Sự Đường, nàng thậm chí không đủ tư cách để tiếp nhận hay giao nhiệm vụ cho y.

Cái đêm đầu tiên gặp y ở khu đệ tử ngoại môn, nàng cảm thấy giống như một giấc mộng.

Chân Võ Đạo Trường được giữ gìn sạch sẽ, sang trọng mà không xa hoa. Rất ít người qua lại vì Thẩm Nam Âm không thu đồ đệ, cũng không cần ai hầu hạ tại đạo trường của mình.

Trình Tuyết Ý cất kỹ ngọc bài của Thái Huyền Cung bên hông, nếu không có vật này, nàng chắc chắn không thể lên được đây.

Nhưng khi đến rồi, nàng lại cảm thấy có lẽ mình không nên đến.

Bởi vì nàng thật sự nhìn thấy điều mà Lý Thủ Đạo từng ám chỉ, Thẩm Nam Âm và Phó Tinh Hoa đi cùng nhau.

Trên Chân Võ Đạo Trường, ngoài hai người họ, không còn ai khác.

Phó Tinh Hoa mặc áo dệt gấm, búi tóc cài ngọc trâm quý giá. Ai từng gặp nàng ta đều sẽ không nghi ngờ thân phận cao quý của nàng ta. Quả thực, nàng ta xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân.

Còn người đàn ông bên cạnh, Trình Tuyết Ý không thể nào quen thuộc hơn.

Mái tóc đen mượt, đạo bào trắng như tuyết, ngọc quan và đai lụa, dáng người cao ráo, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài.

Y làm bất cứ điều gì cũng đều chậm rãi, điềm tĩnh, phong thái nho nhã đến mức hoàn hảo. Dù đứng bên cạnh Phó Tinh Hoa, khí chất như tranh thủy mặc của y vẫn khiến người ta không thể rời mắt, đến mức ngay cả Phó Tinh Hoa cũng bị lu mờ.

Đó vẫn là dáng vẻ mà nàng từng quen thuộc trong những đêm ở bên y.

Y là người đầu tiên phát hiện ra có kẻ đột nhập. Ánh mắt y thoáng nhìn về phía nàng, khiến trái tim tưởng chừng đã đóng băng của Trình Tuyết Ý khẽ rung lên như tiếng băng tan.

Cảm giác y mang lại vào ban ngày hoàn toàn khác với ban đêm.