Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ló dạng.
Nam Thù bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Nam Thù tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Trong căn phòng này có bốn người, ngoài nàng và Mạnh Thu ra, còn có một người tên là Tuyết Liễu, một người tên là Hà Hương.
Thấy nàng không khỏe, Tuyết Liễu đưa cho nàng một ly trà: "Tỷ có phải gặp ác mộng không? Lúc ngủ cứ trở mình mãi..."
Cầm chén trà nóng trong tay, Nam Thù mới cảm thấy lòng bàn tay lạnh ngắt của mình dần ấm lên. Tháng bảy oi bức, vậy mà nàng lại ngủ một giấc mà cơ thể toàn mồ hôi lạnh.
"Để ta chuẩn bị khăn cho tỷ lau người..." Tuyết Liễu vừa đứng dậy, phía sau liền vang lên một tiếng cười nhạo.
Hà Hương đứng trước gương chải đầu, giọng điệu khinh khỉnh: "Được chủ tử cho chút thể diện liền không biết mình là ai nữa rồi, cũng không soi gương nhìn lại xem mình là cái thứ gì..."
Tối qua Triệu Lương Đệ khen nàng ta một câu, Hà Hương liền bắt đầu nói bóng nói gió, cố ý châm chọc Nam Thù.
Tuyết Liễu đứng giữa hai người, vẻ mặt khó xử, đưa khăn cũng không được mà không đưa cũng không xong.
"Nam Thù tỷ tỷ không khỏe, ta chăm sóc tỷ ấy một chút..."
Nàng ấy vừa định đưa khăn cho Nam Thù, thì đã bị Hà Hương giật lại. Chiếc khăn bị ném vào chậu đồng, nước bắn tung tóe.
"Đều là nô tài cả, cớ gì chỉ có nàng ta được người khác chăm sóc?" Hà Hương quay đầu trừng mắt nhìn Nam Thù.
Rồi nàng ta lại lôi kéo Tuyết Liễu: "Sáng nay đến lượt chúng ta làm việc, muộn giờ thì xem chủ tử phạt ngươi thế nào."
Tuyết Liễu sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng rửa mặt.
Nam Thù đã hoàn hồn, nhưng hai chân hơi đau nhức. Ánh mắt nàng dừng trên hai người kia, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cung trang mùa hè mới đã được phát chưa?"
Mỗi năm, cung nữ đều được nhận hai bộ cung trang mùa hè, năm nay lại chậm trễ chưa thấy đâu. Cách đây không lâu, xưởng may bị cháy, thiêu hủy hết số y phục mùa hè đã may xong.
Nội Vụ Phủ phải ngày đêm gấp rút mới may xong một lô, đưa đến Đông Cung trước.
Thái Tử Phi đương nhiên là người được ưu tiên hàng đầu, tiếp theo là Vinh Trắc Phi, Trân Quý Tần, Lý Lương Viện cùng những phi tần có địa vị cao và được sủng ái khác.
Đến lượt Triệu Lương Đệ thì lại chẳng có gì, nàng ta vì chuyện này mà nổi trận lôi đình.
Tuyết Liễu xòe hai tay ra cho Nam Thù xem: "Có phải rất đẹp không?"
Năm nay, Nội Vụ Phủ đã làm việc chu đáo hơn hẳn, trang phục hè của Đông Cung được may rất tinh xảo. Chất liệu vải tốt hơn trước rất nhiều, màu sắc cũng không còn là màu nâu xám xịt như mọi khi nữa, chiếc váy sa mỏng màu xanh non toát lên vẻ tươi trẻ, tinh nghịch.
Tuyết Liễu vốn đã có nhan sắc xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú. Khoác lên mình bộ y phục này càng thêm phần yêu kiều, diễm lệ.
"Nam Thù tỷ tỷ?"
Nam Thù cụp mắt xuống, khẽ nhắc nhở: "Y phục mùa hè này vẫn chưa được phân phát đầy đủ, e là không kịp để mặc ngay lúc này."
"Cứ mặc bộ cũ trước đi, đợi các cung khác đều có rồi hãy mặc cũng không muộn."
Ý cười trong mắt Tuyết Liễu chợt tắt, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Cung nữ nào chẳng mong được mặc y phục mới, ngay từ đầu xuân đã ngóng trông rồi, cả năm mới có một lần như thế này.
Hơn nữa, y phục hè năm nay còn đẹp hơn mọi năm, mặc lên người xinh đẹp đến mức không thể rời mắt. Tuyết Liễu đã mong chờ từ tối hôm qua, giờ khoác lên người rồi làm sao nỡ cởi ra chứ.
"Nhưng mà... thay ra thay vào phiền phức lắm..." Nàng ấy nắm chặt lấy tay áo, lộ vẻ luyến tiếc.
Nam Thù còn muốn nói thêm gì đó thì Hà Hương đã kéo nàng ta lại: "Thay gì chứ? Y phục mới thì lúc nào mặc chẳng được?"
Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Nam Thù, ánh mắt dừng lại trên làn da trắng nõn nà của nàng.
Nam Thù có gương mặt bình thường, nhưng làn da lại trắng hơn cả tuyết, trắng đến chói mắt.
Hà Hương đầy vẻ ghen tị: "Nàng ta là thấy ngươi xinh đẹp, mặc bộ váy này vào còn đẹp hơn nàng ta nên mới ghen ghét đấy..."
Nói rồi kéo Tuyết Liễu ra ngoài: "Ngươi mặc vào đẹp lắm, đừng để ý đến nàng ta."
Tuyết Liễu ngại ngùng cười với Nam Thù rồi theo Hà Hương ra khỏi cửa, cuối cùng cũng không quay lại thay y phục khác.