Vừa ra khỏi cửa, nhiệt khí đã bốc lên ngùn ngụt. Tống Hoài Yến chớp mắt một cái đã biến mất dạng.
Lưu Tiến Trung vội vàng chạy theo mới đuổi kịp.
Tống Hoài Yến có dáng người cao, chân dài, một bước của hắn bằng hai bước của người thường. Lưu Tiến Trung là thái giám thân cận bên cạnh hắn, hàng năm rèn luyện nên cũng có chút bản lĩnh, một đường chạy theo mà mặt không đỏ, tim không đập.
Lưu Tiến Trung ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hoài Yến, giữa cái nắng chói chang của ngày hè, hắn lại trầm mặt, cả người tỏa ra hàn khí bức người.
Lưu Tiến Trung hít sâu mấy hơi, cho đến khi vào đến chính điện cũng không dám hé miệng.
Hoàng thượng tuổi già sức yếu, ngày đêm đắm chìm vào sắc đẹp, hiện giờ việc triều chính đều do Thái tử nắm quyền, thay mặt quản lý quốc gia.
Ở địa vị cao nhiều năm như vậy, Tống Hoài Yến e là lần đầu tiên bị người ta tính kế, hãm hại ngay trong Đông Cung của mình.
Bên trong cung điện mênh mông, cung nữ thái giám quỳ đầy đất. Thái tử điện hạ vừa bước vào hậu thất, không khí liền trở nên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Lưu Tiến Trung đứng ở cửa, thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Thật sự tìm không ra?"
Thái giám đứng ở cửa, vẻ mặt đầy lo lắng: "Điện hạ không cho người đi theo, lúc ấy bốn phía vẫn chưa bố trí người xung quanh."
Không ai ngờ đến Thái Tử điện hạ lại bị người ta hạ thuốc vào tối qua.
Thái giám giơ tay lau mồ hôi: "Tối hôm qua, những người đến gần hồ sen có tất cả bảy người, đều đã tra hỏi qua, nhưng không ai ở lại. Chỉ có một cung nữ vào giờ Tuất, đến sáng sớm mới rời đi."
Vị cung nữ duy nhất này, chính là người tối qua cùng điện hạ ân ái.
Đêm qua có nhiều người như vậy, kẻ kia hao tâm tổn trí sắp xếp từ đầu đến cuối, e rằng chính người đó cũng không ngờ tới, cuối cùng lại là tiện nghi cho một cung nữ.
Chỉ là cung nữ kia không biết là do sợ hãi, hay là do gan quá nhỏ, đợi đến khi trời sáng mới dám chạy trốn.
Nhưng mà người này vẫn ở trong Đông Cung, thì có thể chạy đi đâu được?
Lưu Tiến Trung thở dài, phất tay cho người lui xuống. Vào đến phòng, cảm nhận được luồng hàn khí bức người, ông khựng lại một chút.
Thái tử điện hạ đang ngồi sau trường án xem tấu chương. Lưu Tiến Trung đặt chén trà xuống, nhưng vẫn chưa đi tới. Đợi thêm một lát, ông mới lấy hết can đảm, hai tay dâng lên một vật: "Điện hạ."
Túi thơm được đặt trên chiếc bàn dài bằng gỗ, bên cạnh còn có hai chiếc cúc áo. Chất liệu thô ráp của chúng có vẻ hơi lạc lõng với nhau.
Người phía sau tấu chương ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người ông. Lưu Tiến Trung chân tay bủn rủn, cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đây là đồ vật mà vị kia đánh rơi tối qua. Nhìn chất liệu cúc áo, trong Đông Cung, chỉ có Vinh Hoa cung, Ngọc Phù cung và Trường Tú cung còn dùng loại vải này."
Trong cung vừa thay đổi một loạt cung trang mới, chỉ có số ít cung không nhận được. Cung nữ tối qua mặc chính là y phục cũ trước kia.
Giọng nói vừa dứt, bốn phía liền yên tĩnh trở lại.
Lưu Tiến Trung cúi đầu, hồi lâu sau, những ngón tay thon dài như ngọc mới đưa ra, cầm lấy túi thơm.
Hai ngón tay ấy trắng nõn như ngọc, toát lên vẻ cao quý, động tác cầm túi thơm có vẻ cực kỳ miễn cưỡng. Chất liệu túi thơm tuy thô ráp, nhưng hoa văn bích diệp hồng liên được thêu trên đó lại có vài phần sinh động.
Tống Hoài Yến nhìn chăm chú vào đóa hồng liên kia.
Ngón tay đeo nhẫn ngọc nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm, Tống Hoài Yến chậm rãi hỏi: "Tìm thấy túi thơm ở đâu?"
Lưu Tiến Trung ngẩn người, sau đó mới đáp: "Dưới án thư ạ."
"Tiểu thái giám dọn dẹp phát hiện ra. Túi thơm và cúc áo đều ở dưới án thư, nô tài cũng thấy kỳ lạ, sao thứ này lại không ở trên giường mà chạy xuống dưới án thư..." Lưu Tiến Trung gãi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, ông cũng kịp phản ứng lại, dứt khoát im bặt.
Tại sao lại tìm thấy ở dưới án thư? Trong phòng có động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là do tối qua điện hạ đã... làm việc đó trên án thư...
Mồ hôi lạnh trên trán Lưu Tiến Trung túa ra, một lát sau, ông thấy Thái tử buông túi thơm xuống, một lần nữa cầm lấy tấu chương.
"Là nô tài lắm miệng..." Lưu Tiến Trung sợ đến mức không dám nói gì, khom lưng rồi lui ra ngoài.
Ông còn chưa ra khỏi cửa điện, phía trước bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Thần sắc của Thái tử điện hạ ẩn sau đôi mắt, không nhìn ra vui giận: "Tìm người, động tĩnh nhỏ một chút."
Đây là... muốn tìm cung nữ kia sao... Lưu Tiến Trung bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía điện hạ: "Vâng, nô tài tuân mệnh."
Cánh cửa điện mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
Tống Hoài Yến tay cầm bút lông khẽ khựng lại.
Đêm qua trời tối, hắn lại uống say, nên không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhớ dưới ánh trăng, nàng có làn da trắng nõn nà, giọng nói ngọt ngào như nước, trước ngực còn có một nốt ruồi son vô cùng quyến rũ.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn đưa tay day day ấn đường.
Không ai biết rằng, tối qua, hương thơm thoang thoảng ấy vốn dĩ không khiến hắn động lòng, mà chính giọng nói của nàng mới khơi gợi vài phần hứng thú trong hắn.