Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 50: Em mới là em gái của anh

Tay cầm cửa nhẹ nhàng được xoay mở.

Trước mắt là một không gian toàn màu hồng, từ giường ngủ đến bàn đầu giường, tủ quần áo, thậm chí cả khung ảnh trên tủ đầu giường cũng đều là màu hồng.

——Đây là một căn phòng đẹp đẽ và ấm áp như phòng của một công chúa.

Trên tường gần giường có một bức ảnh lớn là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp ôm hai đứa trẻ đang cười rạng rỡ.

Một trai, một gái, gương mặt tinh xảo như vẽ.

Cậu bé trong ảnh, cô ta nhận ra là Thiệu Du Dã.

Còn cô bé…

Chắc chắn là em gái ruột của anh ấy —— cũng là chủ nhân của căn phòng này.

Trong lòng Thiệu Giai bất chợt nặng trĩu.

Cô ta nhớ mẹ từng nhắc thoáng qua việc Thiệu Du Dã có một em gái ruột, khi ba mẹ ly hôn đã bị mẹ ruột đưa đi, từ đó biệt vô âm tín.

Cô ta không tự chủ tiến vào thêm một bước nữa.

Trên bàn học vẫn còn một bức ảnh. Đó là ảnh chụp Thiệu Du Dã và cô bé ấy.

Tay cô run rẩy cầm lấy tấm ảnh.

Rõ ràng cô bé đã được yêu thương và chăm sóc hết mực, mặc váy công chúa đẹp đẽ, đội vương miện trắng, tay cầm quyền trượng đính đá lấp lánh, tay kia được Thiệu Du Dã nắm lấy.

Trong ảnh, cả hai đang cười thật hạnh phúc. Anh trai chưa bao giờ cười với cô ta như thế.

Lòng Thiệu Giai bất giác chua xót.

Anh ấy chỉ biết chế giễu cô ta, gọi cô ta là con của kẻ thứ ba, đuổi cô ta đi xa. Nhưng, mẹ cô ta có lỗi gì chứ?

Ba mẹ cô ta thật lòng yêu nhau, thậm chí còn quen biết trước mẹ ruột của Thiệu Du Dã một chút.

Nếu không phải ba bị ép buộc phải kết hôn vì gia tộc, thì mẹ cô đã không phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Thật ra, họ mới là người bị hại…

“Cô đang làm gì vậy?!”

Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía sau, trong đó có chút giận dữ khó che giấu.

Thiệu Giai giật mình.

Tấm ảnh trong tay cô ta rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống sàn nhà.

Cô ta quay người lại, đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Thiệu Du Dã.

“Anh…”

Gương mặt anh ấy lạnh lùng, không để tâm đến cô ta, chỉ cúi người nhặt tấm ảnh lên.

“Biến ra ngoài.”

Vai Thiệu Giai đau nhức khi bị anh ấy va vào, cô ta không hài lòng đáp:

“Anh…”

Thiệu Du Dã nhặt tấm ảnh lên, nâng niu lau đi lau lại như bảo vật, giọng nói còn lạnh lùng hơn trước:

“Đừng để tôi phải nói lại lần nữa!”

Thiệu Giai sợ hãi rụt người lại.

Cô ta lùi vài bước ra ngoài, đột nhiên dừng lại.

“Nhưng, làm người phải biết nhìn về phía trước chứ. Cô ấy đã xa anh bao nhiêu năm rồi, rất rõ ràng là anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Em mới là em gái của anh… Anh còn muốn chấp nhất quá khứ đến bao giờ?”

Trong lòng Thiệu Du Dã thầm mắng, cô ta là cái thá gì mà dám nói như thế?!

Nếu nói như vậy thì Thiệu Hoành Viễn mà có thêm vài đứa con ngoài giả thú, chẳng lẽ anh phải vui vẻ đón từng đứa một sao?

Anh ấy lạnh lùng nhìn Thiệu Giai, không che giấu sự chán ghét trong giọng nói:

“Biến khỏi đây ngay!”

Cùng lúc đó, khi Thẩm Vãn Vãn về đến nhà, trong phòng khách đang phát lại chương trình《Cực tốc khiêu chiến 》 của cô và Thiệu Du Dã.

Mẹ cô, Thẩm Minh Trân và ba dượng Tɧẩʍ ɖυng, đang ngồi bên nhau trên ghế sofa, chăm chú xem và liên tục khen ngợi cô.

“Con gái của mẹ đúng là đẹp.”

“Đúng thế, thừa hưởng hoàn toàn gen của em.”

“Wow, Vãn Vãn có thể đứng trên cầu gỗ, giỏi quá đi.”

“Phải rồi, con bé luôn rất tuyệt.”

Thẩm Vãn Vãn: “…”

Mặc dù là người một nhà, nhưng ba mẹ cô nhìn cô qua “kính lọc” dày cỡ bức tường thành.

Sau khi ly hôn, mẹ đã đổi họ và tên cho cô.

Về sau, mẹ tái hôn với ba dượng Tɧẩʍ ɖυng.

Tɧẩʍ ɖυng đối xử rất tốt với cô và mẹ, sau khi kết hôn còn kiêng dè vì sức khỏe của mẹ mà không sinh thêm con. Ông ấy luôn xem cô như con gái ruột và cô cũng xem ông như ba đẻ.