Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 49: Tầng 3

Mọi thứ liên quan đến Thiệu Hoành Viễn, cô không muốn nhắc đến.

Thiệu Du Dã vẫn chăm chú nhìn cô.

Biểu cảm của cô lúc này anh ấy không lạ gì.

——Họ đều cùng ghét bỏ Thiệu Hoành Viễn.

Anh ấy nhẹ nhàng lướt qua câu hỏi.

“Còn mẹ thì sao, mẹ tên là gì?”

Thẩm Vãn Vãn đáp: “Thẩm Minh Trân.”

Cái tên xa xôi ấy khiến trái tim Thiệu Du Dã đột nhiên đập mạnh một nhịp.

Nhưng gương mặt anh ấy vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi thêm một câu.

“Con chó Golden Retriever hồi nhỏ của chúng ta tên gì?”

Thẩm Vãn Vãn trả lời ngay không chút do dự: “Châu Châu.”

——Tên do cô đặt.

Thiệu Du Dã: “Lần cuối cùng anh tổ chức sinh nhật, có bao nhiêu cây nến trên bánh?”

Bầu không khí trong xe đột nhiên ngưng đọng.

Thiệu Du Dã nhướng mày, nghĩ bụng, chắc câu này cô không trả lời nổi đâu.

Thẩm Vãn Vãn thở dài, trong giọng nói có chút bất lực: “...Anh có thể nhìn lại xem mình đang hỏi cái gì không?”

Thiệu Du Dã đưa tay lên che mặt.

“...Khụ khụ khụ.”

“Câu hỏi cuối cùng.”

Thẩm Vãn Vãn hơi nhếch cằm, ý bảo anh cứ tiếp tục hỏi.

Thiệu Du Dã: “Trong phòng anh, con Ultraman lớn nhất tên gì?”

Thẩm Vãn Vãn: “...”

Bỗng nhiên cô cảm thấy rằng khi đồng ý trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn này của anh ấy, trí tuệ của cô cũng bị hạ thấp đi vài bậc.

Nhưng ánh mắt của anh ấy nhìn cô thực sự rất mong chờ.

Còn mang theo chút gì đó giống như sự khích lệ.

Thẩm Vãn Vãn xoa trán, nói nhỏ: “Diga.”

——Vì cô từng bảo rằng nó siêu ngầu.

Anh trai và Diga đều ngầu như nhau.

Không gian trong xe trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Anh Lý nhìn hai người, như thể họ đang trao đổi một mật mã bí ẩn, không hiểu nổi nhưng lại thấy có gì đó rất ngầu.

Tất cả sự căng thẳng trong lòng Thiệu Du Dã dường như tan biến vào khoảnh khắc này, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng.

Cổ họng anh ấy khó khăn trượt xuống, nhìn cô không dám tin, giọng run rẩy:

“Em... thật sự là em gái của anh?”

Thẩm Vãn Vãn điềm tĩnh đáp: “Chờ kết quả xét nghiệm rồi sẽ rõ.”

Những lời nói bằng miệng không thể giải tỏa hoàn toàn những nghi ngờ trong lòng Thiệu Du Dã.

Hai người đã thất lạc nhau quá lâu.

Thay vì cố gắng giải thích mình thật sự là em gái ruột của anh ấy, chi bằng để kết quả xét nghiệm tự trả lời.

Hơn nữa, chính cô cũng cần kết quả của xét nghiệm này.

Lửa nhỏ trong lòng Thiệu Du Dã tạm thời bị dập tắt.

Đúng vậy.

Lời nói không đủ sức thuyết phục.

Tin vào khoa học thôi.

Chỉ bảy ngày thôi.

Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.

Sau khi đưa Thẩm Vãn Vãn về nhà, Thiệu Du Dã tới nhà của Thiệu Hoành Viễn.

Người giúp việc mở cửa, Từ Khuynh Tâm đang mặc áo len trắng, đứng bày biện bát đĩa trên bàn ăn.

Thiệu Hoành Viễn vừa ngồi bên cạnh bà ta vừa xem tin tức.

Nghe tiếng mở cửa, Từ Khuynh Tâm lên tiếng trước: “Tiểu Dã về rồi.”

Thiệu Du Dã cười lạnh một tiếng, xem như chào hỏi.

Nhiều năm qua, Thiệu Hoành Viễn đã quá quen với thái độ này của con trai.

Nhưng điều đó không ngăn ông ta cảm thấy anh ấy thiếu lễ phép: “Con nói chuyện với mẹ kế kiểu gì vậy?”

Thiệu Du Dã không thèm đáp lại.

Thiệu Hoằng Viễn lại nói: “Con lên gọi em gái xuống ăn cơm đi.”

Thiệu Du Dã bước lên cầu thang.

Tầng ba của biệt thự hoàn toàn vắng lặng.

Một bóng dáng nhỏ bé đang lén lút bước lên cầu thang.

Sau khi tan học, Thiệu Giai nhìn thấy thời gian còn sớm nên không cưỡng lại được mà quyết định lên tầng ba.

Tầng 3 luôn là nơi ở của anh trai và còn có một căn phòng mà từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ được phép bước vào.

Cô ta đã tò mò về những gì nằm sau cánh cửa đó từ lâu.

Nhưng trước đây, vì sự hiện diện của anh trai hoặc nhiều lý do khác, cô ta chưa từng mở cửa phòng đó.

Giờ đây, căn phòng ấy với cô ta giống như một chiếc hộp pandora, đầy sự cám dỗ khó cưỡng...

Cô ta nhìn quanh, chắc chắn không có ai, mới rón rén bước tới căn phòng ấy.