Cơ bụng của một người thường xuyên luyện nhảy được phủ lên lớp ánh sáng nhẹ của sớm mai, tạo nên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Màn hình bình luận tràn ngập tiếng hét [Anh ấy đẹp trai quá].
Thiệu Du Dã nheo mắt ngắm bắn, đầu ngón tay thả lỏng.
Mũi tên như mang theo sức mạnh quyết liệt của chủ nhân, lao thẳng tới đích—
“Bộp” một tiếng, trúng mục tiêu ngay lập tức.
[Aaa cứu với! Lần nào cũng bị Thiệu Du Dã làm cho mê mẩn!]
[Mũi tên này không phải bắn vào bia mà là bắn thẳng vào tim tôi rồi!]
[Đáng ghét, anh ấy như đang châm lửa trong lòng tôi!]
Thiệu Du Dã hạ cung xuống, nhìn kết quả rồi “chậc” một tiếng.
Mới trúng vòng tám.
Huấn luyện viên thấy anh không hài lòng, vội nói: “Người mới bắn được thế này là khá lắm rồi!”
Lúc này, Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên cũng vừa đến nơi.
Khi thấy thử thách này là bắn cung, Giang Thiên Phàm la to:
“Đạo diễn, thật sự đấy à, tôi khóc mất. Để tôi bị loại thẳng là được rồi, sao còn làm hẳn thử thách ngắm bắn đôi chứ…”
Bây giờ họ không những không thể vượt qua thử thách, mà còn chẳng có thẻ đạo cụ, chẳng có tiền.
Đúng là số khổ.
Tô Đình Hiên đứng đó, vài ký ức không hay ùa về trong đầu.
Một đêm của vài năm trước.
Trong trường bắn đèn đóm sáng trưng, bên ngoài trời mưa xối xả nhưng tiếng mưa đập vào cửa kính không hề lọt vào phòng.
Thẩm Vãn Vãn cầm cây cung, hơi nheo một mắt lại.
Đầu mũi tên nhắm thẳng vào tim của anh ta.
Chỉ cần cô buông tay, mũi tên sẽ bay vụt ra, xuyên thẳng qua trái tim anh ta.
Vừa mới đây thôi, anh ta còn đang ở quán bar ngoài kia, gọi vài cô gái xinh xắn ngồi cạnh. Chơi mấy trò uống rượu mờ ám — điều này trong giới của họ là chuyện bình thường, thậm chí có phần "hiền lành".
Còn chưa kịp làm gì tiếp thì nhận được điện thoại của Thẩm Vãn Vãn, cô gọi anh ta tới đây.
“Chúng ta chưa kết hôn, tôi không có quyền quản anh.”
“Nhưng mà —”
Đôi mắt cô gái ánh lên chút lạnh lẽo, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười.
“Nếu sau này chúng ta kết hôn mà lại xảy ra chuyện này…”
Tô Đình Hiên chỉ nghe một tiếng “vụt” ngắn ngủi, tim anh ta cũng lập tức chững lại một nhịp.
Mũi tên cắm phập vào hình nhân ở gần đó, ngay giữa hai chân, chỗ hiểm.
Bắp chân anh ta run rẩy không kiểm soát được.
Ngay sau đó, anh ta nghe giọng nói của Thẩm Vãn Vãn nhẹ bẫng vang lên.
“Tôi ghét sự phản bội.”
Tô Đình Hiên cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy vì căm ghét đến đỉnh điểm, trong đầu anh ta lóe lên ý định muốn hủy bỏ hôn ước.
“Nếu cô không thích tôi, có thể nói ba mẹ cô từ chối mà.”
“Ngược lại, tôi rất hài lòng.”
Thẩm Vãn Vãn cất cây cung đi, một nhân viên đã quan sát từ lâu vội đưa cho cô khăn lau tay.
Cô thong thả lau từng ngón tay, “Ba mẹ tôi rất quý anh, chỉ cần anh cam kết chung thủy tuyệt đối, tôi nghĩ chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng lý tưởng.”
Trong giới này, liên hôn là chuyện quá đỗi bình thường, ai cũng ngầm hiểu rằng sau hôn nhân mỗi người vẫn tự do chơi bời, không can thiệp nhau.
Nhưng Thẩm Vãn Vãn lại vô cùng ghét kiểu đó.
Cô không yêu cầu anh ta phải yêu cô, nhưng cô đòi hỏi sự trung thủy tuyệt đối với cuộc hôn nhân của họ.
Tô Đình Hiên siết chặt tay, cảm thấy bị sỉ nhục.
Ban đầu anh ta chỉ định thuận theo gia thế của cô, cứ nước sông không phạm nước giếng mà yên ổn sống tiếp.
Nhưng rồi anh ta gặp Bạch Lăng…
Ánh sáng nhấp nháy, cảnh cũ bỗng thoáng qua trong đầu.
Giờ đây, cô gái đứng cách anh ta vài mét lại một lần nữa cầm cung lên.
Dáng người cô mảnh khảnh, trông như thể chỉ cần cơn gió nhẹ thoảng qua là có thể thổi bay đi.
Mái tóc dài được buộc lên đơn giản, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, cong thành một đường duyên dáng, vài sợi tóc lay động khẽ chạm vào làn da mịn màng của cô, như khẽ gảy lên nhịp đập trong tim từng người ở đây.