Sau Khi Mang Bầu Bỏ Trốn, Ta Bị Ma Tôn Và Tiên Tôn Đồng Thời Truy Nã

Chương 28

Tại căn phòng bao xa hoa lộng lẫy trên tầng cao nhất, hai vị vương giả đứng đầu tam giới đang gườm nhau, uy áp của kẻ mạnh không phải thứ người thường có thể chịu đựng.

Khí tức của những kẻ quyền lực ảnh hưởng rất lớn đến con dân trong tộc.

Dưới lầu, những ma tộc và tiên tộc tham gia buổi đấu giá bắt đầu nhốn nháo. Kim Mãn Đình - ông chủ Quỷ Lâu đứng giữa đài, nhận thấy tình hình không ổn, rốt cuộc cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Tuy rằng phần lớn người trong tam giới đều nể mặt Quỷ giới, không đập phá nơi này, nhưng hai vị đại lão kia lại là ngoại lệ!

Nếu hai vị này mà đánh nhau, san bằng nơi đây là chuyện nhỏ, căn bản không ai ngăn cản nổi!!

Kim Mãn Đình tay kết ấn, thi triển quỷ khí lên tầng cao nhất: "Kết!"

Dùng gần hết sức lực thi triển trận pháp ngăn cách khí tức, để những vị khách khác không bị ảnh hưởng và kích động, hắn lập tức đứng dậy lên tầng. Vừa đến gần, suýt chút nữa đã bị uy áp ngút trời ép cho quỳ rạp xuống đất.

Kim Mãn Đình khổ sở, lớn tiếng hô: "Hai vị tôn thần xin hãy nương tay!"

Hai người trong phòng bao bị tiếng động bên ngoài thu hút sự chú ý.

Cục cỏ mộc tinh linh trong lòng Dạ Kế Thanh run rẩy, quay người nhìn ra ngoài, suýt chút nữa ngã nhào vì quá vội vàng, may mà được đỡ kịp, không dám nhúc nhích nữa.

Kim Mãn Đình đứng ở hành lang khom lưng nói: "Buôn bán nhỏ khó khăn, hai vị tôn thần xin hãy nương tay. Vật phẩm đấu giá hôm nay có thể lọt vào mắt xanh của hai vị là phúc phận của nó. Ngoài khối linh thạch của Mạnh Tức nhất tộc được trưng bày bên ngoài, tộc này còn có giao hảo với ta, trăm năm trước ta may mắn sưu tầm được trọn bộ, nguyện ý dâng tặng hai vị, kết thiện duyên."

Lời vừa dứt, không khí tĩnh lặng trong giây lát.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Kim Mãn Đình.

Giọng nói lười biếng của Dạ Kế Thanh từ trong phòng bao số một vọng ra, mang theo uy nghiêm khiến người ta run sợ: "Mua bán sòng phẳng, bản tôn cần gì ai tặng?"

Kim Mãn Đình đột nhiên quỳ xuống: "Tôn thần, tiểu nhân tuyệt đối không có ý khác, chỉ muốn bày tỏ chút lòng thành, mong hai vị tôn thần nhất định nhận cho!"

Lời vừa dứt.

Dạ Kế Thanh cười lạnh một tiếng.

Ma Tôn làm việc tùy hứng, càng không nể mặt ai. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Giản Chân biết hắn đang không vui, mà khi Đại Ma Vương không vui, chắc chắn sẽ có người xui xẻo. Thấy Dạ Kế Thanh sắp mở miệng, cọng tiên thảo trong lòng hắn liền nhúc nhích.

Cảm giác mềm mại, ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay.

Dạ Kế Thanh cúi đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh của nó. Cục tinh linh nhỏ màu xanh non, tròn vo ngồi trong lòng hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào ngón tay hắn, nhảy lên hai cái, trông vừa vội vàng vừa lo lắng.