Sau Khi Mang Bầu Bỏ Trốn, Ta Bị Ma Tôn Và Tiên Tôn Đồng Thời Truy Nã

Chương 27

Lời vừa dứt, Giản Chân rõ ràng nhìn thấy trong mắt Dạ Kế Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Tiếng cười lạnh vang lên trong phòng, Dạ Kế Thanh không thèm ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Chỉ là một số vật ngoài thân, bản tôn có rất nhiều. Vong Trần Tiên Quân nếu không nỡ ra giá, thì không cần phải tốn công tốn sức làm gì."

Sau lời nói đó, bầu không khí trong hai phòng đột nhiên ngưng tụ.

Thân phận hai bên đột nhiên bị vạch trần, hay nói cách khác, Dạ Kế Thanh không thèm che giấu.

Phù Trường Hoan im lặng một hồi, mở miệng nói: "Thật ra linh khí này đối với ta mà nói hữu dụng, nếu Ma Quân chịu nhường nhịn, ngày sau nếu Ma Quân cần bất kỳ bảo vật nào của tiên tộc, ta có thể đảm bảo tặng cho."

Dạ Kế Thanh ngữ điệu lười biếng, cong môi cười nói: "Tiên Quân cảm thấy, bản tôn là người nguyện ý nhường nhịn sao?"

Ma Tôn tính tình bá đạo, thói quen khát máu vô tình là tính cách mà tam giới đều biết.

Phù Trường Hoan cuối cùng cũng nhận thức được sự khó chơi của vị này, chỉ có thể thành thật nói: "Nói thật, hôm nay đến đấu giá chậu hoa này, cũng là vì linh thực ta nuôi dưỡng gần đây tu vi có đột phá, cần gấp linh bảo này để hộ hồn, nếu Ma Quân không chịu nhường nhịn, vậy bản tọa cũng chỉ có thể phụng bồi đến cùng."

Hai vị chí tôn trao đổi, uy nghiêm vô hình tràn ngập trên lầu cao nhất.

Người bình thường chỉ sợ đã sớm sợ hãi lùi bước, không nói nên lời.

Dạ Kế Thanh lại chỉ dùng ngón tay lướt qua lá mềm của tiên thảo, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngữ điệu nhàn nhạt: "Ngươi cứ việc ra giá, linh thực bản tôn nuôi dưỡng gần đây cũng vừa hay cần chậu hoa này. Bất quá, nể tình Tiên Quân thành tâm, bản tôn cũng có thể khuyên nhủ ngươi một câu, linh khí này chỉ có tác dụng dưỡng hộ đối với linh thảo có tư chất cực tốt. Linh thực của bản tôn chưa đến trăm năm đã hóa hình, lấy đi linh khí của Mạnh Tức là vật tận kỳ dụng (*)"

(Vật tận kỳ dụng là một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là sử dụng hết công năng, khả năng của sự vật, đồ vật, con người, không để lãng phí bất kỳ phần nào. Hiểu một cách đơn giản là tận dụng tối đa, phát huy hết giá trị của mọi thứ.)

Ý ngoài lời chính là…

Linh thực không rõ lai lịch của nhà ngươi đừng đến lãng phí đồ tốt.

Phù Trường Hoan ở phòng bên cạnh, người luôn có tính tình tốt, cười lạnh một tiếng: "Ma Quân lại nói đùa rồi, linh thực của bản tọa từ trước đến nay đều do ta đích thân chăm sóc, nó chưa đến trăm năm đã nảy sinh linh trí, là linh thực hiếm có trên thế gian."

Dạ Kế Thanh: "Linh thực của bản tôn chưa đến trăm năm đã hóa hình."

Phù Trường Hoan: "Linh thực của bản tọa thông hiểu nhân tính, dám cùng ta nói chuyện."

Hai vị đại lão đỉnh cấp của tam giới đấu đá nhau, bầu không khí căng như dây đàn.

Chỉ có Giản Chân: "..."

Không phải, bọn họ đang nói cái gì vậy?!

Rốt cuộc có ai đến quản không, nó… nó không dám nha!