Vừa mới kiếm được bảy trăm linh thạch, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tiêu ra sáu ngàn ba, còn phải bỏ ra thêm không ít.
Thiếu niên nhìn hắn trả tiền mà không chớp mắt, kinh ngạc nói: "Sư đệ giàu có ghê.”
Cố Trường Thanh cười nhẹ: "Sao sánh bằng Đan sư kiếm tiền.”
Hắn muốn giả làm heo, nhưng cũng không phải là heo thật, dù sao cũng phải thể hiện một ít bản lĩnh ra ngoài, nếu không, thì thật sự là phế vật rồi.
Những lời đồn nhảm nhí trong tông môn, cũng sẽ nhấn chìm hắn, dù sao, hắn cũng là một người đi cửa sau.
Trận pháp sư chính là thiên phú mà hắn thể hiện ra ngoài.
Thiếu niên nhướng mày cười một cái, quả nhiên không dây dưa vào vấn đề linh thạch nữa, hắn ta tò mò đánh giá Cố Trường Thanh, trong ánh mắt toát ra thần thái khác thường.
“Sư huynh?”
Cố Trường Thanh bị hắn ta nhìn đến đáy lòng sợ hãi.
“Khụ!”
Thiếu niên ho khan một tiếng, che giấu khóe miệng, vung tay: "Không có gì.”
“Ồ!”
Cố Trường Thanh thu hồi túi trữ vật, xoay người rời đi.
Thường thì những người nói không có gì, thì chắc chắn còn có đoạn sau.
“Này!”
Quả nhiên không sai.
Cố Trường Thanh vừa mới đi tới cửa.
Thiếu niên nhịn không được nữa: "Sư đệ, ngươi chờ một chút.”
Cố Trường Thanh: "...”
Tư tưởng muốn chạy đi, nhưng sau khi tính toán lại thực lực của mình, dưới tình huống không bại lộ, thì chắc chắn không thể nào trốn thoát.
Bất đắc dĩ xoay người, hành lễ: "Phương sư huynh.”
Phương Diệu Văn trừng mắt nhìn hắn: "Sư đệ, ngươi vội vã chạy cái gì, đúng là tính khí rùa đen.”
Rõ ràng Phương Diệu Văn hiểu rõ tính cách của Cố Trường Thanh.
“Thật không tò mò chút nào à?”
Phương Diệu Văn hỏi.
Cố Trường Thanh lắc đầu, hắn từ trước đến nay chưa từng tò mò về những chuyện phiền toái, chỉ nhìn cần nhìn vẻ mặt của Phương Diệu Văn là biết, hắn ta có một chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
“Yên tâm đi, là chuyện tốt.”
Phương Diệu Văn cười híp mắt mời hắn vào phòng khách bên trong, tiện tay bố trí trận cách âm, thần bí nói: "Sư đệ, cơ hội của ngươi tới rồi.”
Cố Trường Thanh mặt không biểu cảm.
Phương Diệu Văn vốn là người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Hắn biết rằng cho dù mình không hỏi, người này cũng sẽ không nhịn được.
“Ha ha.”
Phương Diệu Văn cười đến không thể ngừng được.
“Kỷ Diễn sắp gả chồng, buồn cười chết mất, hôn ước của hắn sẽ rơi vào đỉnh đầu Tiểu Tuyền Phong các ngươi.”
“Gả chồng?”
Cố Trường Thanh kinh ngạc.
Đây cũng không phải một từ hay ho gì.
Phương Diệu Văn nháy mắt với hắn: "Sư đệ ngươi có thể tranh thủ, tuy rằng Kỷ Diễn bị phế rồi, nhưng hắn đẹp trai, của hồi môn phong phú, ngươi không thiệt đâu.”
Cố Trường Thanh đầu đầy hắc tuyến: "Ta là nam nhân.”
Phương Diệu Văn không để tâm: "Đàn ông thì sao chứ, với nữ nhân hắn còn không thể gả được nữa, chậc, những chuyện rắc rối của Kỷ gia, gặp phải một người cha như vậy, Kỷ Diễn cũng thật xui xẻo.”
Gả cho nam nhân gọi là hợp tịch.
Gả cho nữ nhân gọi là ở rể.
Kỷ chân nhân vì thể diện chắc chắn sẽ không để Kỷ Diễn ở rể, chưa kể, trong Kỷ gia còn có người không muốn cậu duy trì huyết mạch.
Cố Trường Thanh lắc đầu, tò mò nói: "Kỷ chân nhân nỡ lòng sao?”
Phương Diệu Văn che miệng cười khẽ: "Ta có tin tức nội bộ, hôm qua con trai của ông ta náo loạn Ngự Hỏa Phong.”
So với đứa cháu bị phế linh căn, Kỷ chân nhân càng yêu thương đứa con trai phế vật do thanh mai trúc mã sinh ra hơn.
Cố Trường Thanh: "...”