"Thuật học tập lượng tử là..." Bồ Nhuế cảm thấy chiều không gian này đã được nâng cao.
"Cô có biết đọc sách tốc độ dao động lượng tử không?" Quyển Tam Gia ăn no uống đủ, lấy cây bút từ sau tai ra, dùng hai ngón tay xoay xoay cây bút, "Hình như rất nhiều người ở Khê Xuyên giới đều biết cái này."
Bồ Nhuế nhớ đến một video, một số người như múc nước trên sách vài cái rồi đổ lên đầu mình, sau đó lật qua lật lại trang sách trên đầu mình.
Hồi đại học trước kỳ thi cuối kỳ, cô thường hay làm vậy, tuy chỉ là một cách an ủi tâm lý, giả vờ như đã học được kiến thức rồi.
"Biết chứ!" Mắt Bồ Nhuế sáng lên, không lẽ phương pháp này thật sự tồn tại?
"Thuật học tập lượng tử cũng gần giống vậy thôi." Quyển Tam Gia thấy cô đã hiểu, gật đầu khẳng định.
-
Sau nửa đêm không có ai đến, Bồ Nhuế đóng cửa sổ trượt lại, trong đình đặc biệt ấm áp, thêm cả chăn nhỏ và ghế nằm đều mềm mại thoải mái, Bồ Nhuế nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy lau nước miếng, vừa đúng 6h50 sáng.
"Chào buổi sáng, chuẩn bị tan ca rồi." Bồ Nhuế ngước mắt nhìn lên mới phát hiện, đôi mắt anh là màu nâu sẫm, dưới ánh sáng sáng sớm trong như hổ phách, khoé mắt đuôi lông mày tràn đầy ý cười dịu dàng.
"Ừm, ừm, tan ca." Bồ Nhuế vốn còn đang mơ màng, nghe đến hai chữ "tan ca", liền tỉnh táo hẳn.
Bồ Nhuế đứng dậy, hướng về phía ánh nắng ban mai chiếu xiên vào đình, duỗi người vươn vai thật mạnh, rồi nhìn lại số tiền kiếm được trong đêm qua.
Trong tài khoản nhiều thêm hơn 400 tệ, tương đương với tiền công bốn ngày đi làm thuê trước đây của cô.
Làm ông chủ thật sướиɠ quá!
Khóe miệng Bồ Nhuế không kìm được cong lên.
Than đã tắt từ lâu, Bồ Nhuế mới phát hiện tấm thẻ gỗ đó cháy gần cả đêm, vậy mà chỉ cháy một vòng nhỏ, quả thực còn bền hơn cả than.
Thời gian nhanh chóng đến 7h sáng, Bồ Nhuế vẫy tay chào tạm biệt Lê Mộ Trản: "Tôi đi đây, tạm biệt."
Lê Mộ Trản cười gật đầu đáp lại.
Vừa ra khỏi đình, Bồ Nhuế phát hiện bức tường gạch cuối hẻm lại trở nên đặc lại rồi, con hẻm dị giới mà hôm qua cô nhìn thấy dường như chưa từng tồn tại.
Bồ Nhuế lại lui về đình nhỏ, tường bên trong đình vẫn còn nửa trong suốt.
Lê Mộ Trản nhìn cô, dường như biết cô muốn hỏi gì: "Tường bên trong đình luôn nửa trong suốt, nhưng ngoài cô ra, con người Khê Xuyên nhìn thấy vẫn là tường đặc, không thể nhìn thấy bên này."
"Hiểu rồi." Bồ Nhuế gật đầu, lại vẫy tay chào tạm biệt anh, "Lần này thật sự đi đây."
Bồ Nhuế về đến nhà, tắm rửa xong ngã đầu ngủ luôn, khi tỉnh dậy đã là 4h chiều.
Cô vốn tưởng đảo lộn ngày đêm sẽ rất khó chịu, không ngờ ngủ đủ giấc, thức dậy vẫn khá sảng khoái.
4h chiều ánh nắng vừa phải, độ ấm dễ chịu, chiếu xiên từ ngoài cửa sổ vào.
Bồ Nhuế tựa cửa sổ, thấy dưới lầu chỉ có vài người qua lại, mấy bà lão ngồi bên đường phơi nắng, vài đứa trẻ đuổi nhau nô đùa, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác nhàn nhã.
Bình thường giờ này, cô đều ở trong bếp nấu ăn đầy khói dầu, tay đảo chảo đến mỏi nhừ, chân cũng đứng đau, còn phải nghe ông chủ mắng.
Hơn nữa sáng sớm trời chưa sáng đã đi làm, mãi đến tối mịt mới tan ca, Bồ Nhuế đã không nhớ nổi lần cuối ngắm hoàng hôn là khi nào.
Bây giờ thật là sảng khoái!
Bồ Nhuế vô thức mỉm cười, chậm rãi đánh răng, nhìn mặt trời tỏa ánh sáng dịu dàng, nhuộm cả vùng chân trời một màu quýt.
Sau khi tắm rửa xong, cô tự làm một tô mì trứng cà chua, trong ánh hoàng hôn húp sạch cả tô mì, vô cùng mãn nguyện.
Sau khi ăn no, Bồ Nhuế chơi vài ván game, thấy gần đến giờ rồi, nghêu ngao hát đi đến quán ăn đêm "Một nửa".
-
9h tối, Bồ Nhuế đúng giờ đến quán ăn đêm, bức tường gạch cuối hẻm lại trở nên trong suốt.
Điều khiến cô ngạc nhiên và run rẩy là trước cửa vây quanh một, hai chục người đàn ông, trông như kéo bè kéo lũ đến đánh nhau vậy.