"Giờ này rồi, quán đó chắc đóng cửa rồi nhỉ?" Có người hỏi.
"Không đâu, là quán ăn đêm, tôi thấy biển hiệu bên ngoài viết, mở cửa từ 9 giờ tối, mở đến 7 giờ sáng." Hứa Tần đáp.
"Tuyệt quá! Tôi chơi xong ván này, sẽ đi xem quán ăn đêm gì đó."
"Chà, thơm quá, bụng tôi đã sôi lên rồi, treo máy trước đây, xin lỗi các huynh đệ."
"Mua mang về mua mang về, huynh đệ và đồ ăn khuya tôi đều muốn tất!"
Một phần ba số người trong quán net lục đυ.c đi ra ngoài, còn một phần ba nữa gần như ngồi không yên, vừa chơi game vừa nhìn ra cửa.
"Ăn đến toát mồ hôi." Hứa Tần ném túi giấy chống dầu vào thùng rác, lau mồ hôi trên tay.
Không biết có phải ảo giác không, Hứa Tần cứ cảm thấy cánh tay hơi nóng, sau khi chơi một ván game, anh ấy vô tình vén tay áo lên, phát hiện áo chật, thậm chí hơi khó vén tay áo lên.
"Hả?" Hứa Tần dùng sức kéo tay áo.
"Sao thế?" Trần Nguy thắc mắc.
"Sao tớ cảm thấy, cánh tay như có cơ bắp vậy?" Hứa Tần cuối cùng cũng kéo được tay áo đến khuỷu tay, cánh tay to hơn trước một chút, anh ấy nắm chặt tay, cánh tay toàn cơ bắp.
Nhưng anh ấy nhớ, lúc ra khỏi phòng gym, hình như không có cơ bắp rõ ràng như vậy.
"Như thế không tốt sao? Tập luyện có hiệu quả rồi!" Trần Nguy hào hứng vỗ vỗ cánh tay anh ấy.
"Nhưng hôm nay tớ đạp xe đạp tập thể thao mà! Tập chân, sao cánh tay lại có cơ? Cách sơn đả ngưu à?" Hứa Tần đầy vẻ nghi hoặc.
(Cách sơn đả ngưu: cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu.)
"Đúng nhỉ, thế sau khi đạp xe cậu làm gì?" Trần Nguy suy nghĩ kỹ.
"Đi về thôi, ăn cánh gà nhồi cơm, rồi chơi game." Hứa Tần dừng lại, "Chẳng lẽ ăn cánh gà nhồi cơm mà cũng phát triển cơ bắp sao?"
"Không thể nào, chúng ta đều ăn cánh gà nhồi cơm, cậu xem tớ đi..." Trần Nguy vừa định phản bác, bỗng không nói nữa, vén tay áo lên.
Áo Trần Nguy rộng rãi, vén một cái đã lên đến bắp tay, cánh tay anh ta vốn dĩ gầy gầy, giờ nhiều thịt hơn không ít, khi anh ta dùng sức nắm tay, bắp tay hiện rõ đường nét.
"Trời ơi, cánh tay tớ trước đây đâu có cơ bắp?"
-
Ông chủ quán net Mộng Duyên Lữ Hiểu Đằng là một anh chàng tóc vàng, đeo kính, ngậm điếu thuốc, nhìn người trong quán lần lượt đi ra, trong lòng cũng không sốt ruột, giờ này đến chơi net cơ bản đều đã trả tiền qua đêm rồi, còn có không ít là khách quen.
Chỉ là Lữ Hiểu Đằng nghe Hứa Tần nói món ngon này đều đến từ quán ăn ở cuối hẻm, vẻ mặt đanh lại.
Nhiều người đến đây chưa lâu, không hiểu tình hình, anh ta ở đây mấy năm rồi, biết khu vực cuối hẻm đó, vừa đến tối là âm u rợn người, còn thường xuyên nghe thấy tiếng chuông gió cùng tiếng nói chuyện không rõ của thứ quái gì đó.
Cửa hàng bên kia thay chủ rất thường xuyên.
Nhanh nhất là, mới chuyển đến vào buổi sáng, tối đến chủ đã bị dọa chạy mất, hôm sau biển hiệu đã đổi.
Hầu hết không trụ được đến một tháng, cửa hàng đã đóng cửa.
Chỉ có một chủ trụ được ba tháng, nhưng gã đàn ông cao 1m80 đó vừa khóc vừa dọn đi trong đêm.
Cửa hàng này lại còn là quán ăn đêm, chuyên mở cửa ban đêm, thật lợi hại.
Lữ Hiểu Đằng thản nhiên thổi ra những vòng khói thuốc, cười chủ quán ăn đêm này vẫn còn quá trẻ người non dạ.