La Vi buồn bã rời khỏi lớp học.
Cô không thể học được chiêm tinh thuật những vẫn phải chuẩn bị cho lớp học cưỡi ngựa ngày mai.
Đầu tiên, cô phải ra ngoài và mua một con ngựa.
Có tiền trong túi, cô nhìn thấy Troy cũng đứng thẳng lưng hơn.
“Cho anh, tiền hôm nay.”
Cô lấy ra một đồng vàng đặt vào tay Troy.
“Đồng vàng!” Troy ngạc nhiên nhìn cô, như muốn hỏi sao hôm nay cô lại hào phóng thế.
“Tôi đã đồng ý với anh, mỗi ngày một đồng vàng.”
Troy nghi ngờ: “Cô tốt bụng như vậy à? Cô không có âm mưu gì đấy chứ?”
Nhìn ra anh ta đã mắc chứng PTSD, bị La Vi thuê với giá thấp hai ngày, lại còn bị cô hạ thấp nên anh cũng không dám tin tưởng mình có giá trị một đồng vàng.
“Nếu không muốn thì trả lại cho tôi.”
“Có!”
Troy nhanh chóng thu hồi đồng vàng, quay lưng về phía cô cất vào túi tiền.
La Vi cạn lời, câu này đúng là bách phát bách trúng.
“Hôm qua anh có bắt kịp được người đã theo dõi tôi không?”
“Tôi cũng đang định nói với cô.” Troy quay lại vẻ mặt nghiêm túc “Người đó đã chạy vào trường của cô và không thấy bước ra ngoài.”
La Vi cũng cau mày: “Không lẽ là người trong học viện chúng tôi?”
Vậy nên cô đã đoán sai, không phải người ngoài học viện muốn gϊếŧ cô mà là người trong học viện?
“Anh có nhìn thấy hắn trông như thế nào không?” La Vi hỏi.
Troy lắc đầu: “Không thấy rõ, nhưng hắn ta đeo kiếm bên hông, có thể là một kiếm sĩ.”
“….. Anh nói giống như chưa nói vậy.”
Troy phớt lờ cô và tiếp tục nói: “Hắn ta rất nhanh, áo choàng có vẽ ma văn gió và ma văn ẩn nấp. Cách hắn ta cầm kiếm cũng rất độc đáo, giống một kỵ sĩ đến từ quốc gia vào đó.”
Trái tim La Vi dần chìm xuống.
Nếu cô nhớ không lầm thì học viện không cho phép học sinh quý tộc mà theo tùy tùng, tên kỵ sĩ này từ đâu ra?
Hơn nữa, trước đó cô được biết từ Winnie và Balk, có một ma pháp trận được khắc bên dưới học viện, người ngoài không thể tiến vào.
Vậy kỵ sĩ này trong trường có thân phận khác, là giáo viện, hay là học sinh.
La Vi cảm thấy, người sau có khả năng cao hơn.
Suy cho cùng, học sinh có thể tốt nghiệp sớm nhất trong vòng ba năm, nhưng giáo viên vẫn luôn giảng dạy ở đây. Tên kỵ sĩ này là người học cùng của một thiếu gia hoặc tiểu thư quý tộc nào đó.
Vina có thể loại trừ, hôm qua cô ta mới uy hϊếp cô rằng muốn mời Thánh kỵ sĩ của Giáo đình đến vạch trần thân phận của cô. Nếu kỵ sĩ đó là người của cô ta thì hà tất phải làm điều thừa thãi này.
Athena cũng có thể loại trừ, người nàng ta phái đi điều tra vẫn chưa trở về, không có lí do gì để gϊếŧ cô vào lúc này.
Nhưng nếu loại bỏ hai người này thì cô không biết phải nghi ngờ ai nữa!
La Vi bực bội ngẩng đầu: “Troy, anh đã tra ra lai lịch của Ma Chu đó chưa?”
Troy nói với giọng điệu kỳ quái: “Tôi là kiếm sĩ, không phải thám tử, hơn nữa ban đầu cô nói chỉ cần tôi bảo vệ cô___”
“Dừng, dừng.” La Vi cắt ngang lười phàn nàn của anh, điều chỉnh tâm trạng “Quên đi, cũng không mong anh điều tra được gì.”
“Hôm nay tôi có việc khác phải làm, đi thôi, cùng tôi đi chọn ngựa rồi đi mua nhà….”
Troy yên lặng đi theo cô.
Mua sắm cả buổi chiều, túi tiền của La Vi xẹp mất một nửa.
Cô mua một con ngựa màu đỏ sẫm rất đẹp, chọn một khoảng sân thanh tịnh gần trường học, cuối cùng thuê một hầu gái, tổng giá trị ba mươi bảy đồng vàng.
“Từ nay trở đi anh sẽ ở trong căn phòng phía đông lầu hai, muốn ăn gì cứ nói với Bella, để cô ấy nấu cho anh.”
Bella là tên người hầu gái. Cô ấy mới chỉ mười bảy tuổi, cha mẹ đều đã mất. Trước đó ở nhà dì, cô ấy cũng là một người đáng thương.
La Vi thở dài, nhưng khóe mắt nhìn thấy Troy thì dừng lại.
“Sao vậy?” Tim cô đập thình thịch, cho rằng lại có người theo dõi mình.
Troy ánh mắt kỳ quái nhìn cô chằm chằm, giọng cũng có chút khàn: “Cô muốn tôi vào đây ở?”
“Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?” La Vi thản nhiên “Nếu anh không muốn vào thì không cần, tôi sợ anh không có chỗ ở.”
Troy cụp mắt, giọng khàn khàn: “Trước đây tôi không có nơi chốn, đều là ở lại quán rượu.”
La Vi kinh ngạc: “Vậy anh….”
“Cảm ơn.” Troy đột nhiên nói, ánh mắt xanh lấp lánh sóng nước nhìn cô.
La Vi:…..
Chết rồi, hình như anh ta hiểu lầm điều gì đó.
“Khụ khụ” Cô ho khan hai tiếng, nhìn ra ngoài sân “Trời còn chưa tối, chúng ta đi đón người thôi!”
Vào lúc hoàng hôn, phố bên học viện được bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp.
Cuối phố là cánh cổng đá cao chót vót của Học viện ma pháp Siria. Những viên gạch xanh được lát chỉnh tề dọc lối đi, những ngôi nhà thấp bé hai bên như những lá cờ dẫn đường.
La Vi và Troy đi bộ trên phố, tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé hay đi qua các con phố, ngõ hẻm.
“Kì lạ, người đâu rồi?”
Mỗi con phố đều đi một lượt, La Vi hỏi Troy, anh giấu người ở chỗ nào rồi?
Troy tối sầm mặt: “Là cô bảo tôi cùng đi mua nhà.”
Anh lại không thể phân thân, một bên đi mua nhà, một bên đi trông trẻ được?
“Tôi cho là anh biết em ấy đang ở đâu.” La Vi nói, đột nhiên nhớ tới “Đi, chúng ta đến con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm bánh mì nhìn xem.”
Thật ra ngay từ đầu cô đã nghĩ đến nơi đó, chỉ là cảm thấy ở đó có thể xuất hiện sát thủ, cậu bé chắc sẽ không dám trở lại mới đúng.
Nhưng bây giờ trên đường đều đã tìm mà không thấy người, cũng không loại trừ khả năng cậu trốn ở đó.
Mười phút sau, La Vi nhìn thấy một chiếc áo khoác da cừu rách rưới dưới đống đổ nát trong con hẻm, nhìn như đã dùng qua hàng thế kỷ, bên trên còn có một nhúm tóc mềm màu nâu.
Một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy đã bắt đầu phải đối mặt với nỗi lo rụng tóc?
La Vi rời mắt khỏi nhúm tóc và nhìn xuống chiếc áo khoác da dê.
Cô nhớ đây là bộ quần áo mà cậu bé mặc trước đây.
Thứ này cũng không thể gọi là áo khoác được, thủng lỗ chỗ, có thể coi là một cái áo lưới, không biết là ai đã vứt đi lại được cậu nhặt lại.
La Vi ném lưới da cừu xuống, đi vòng quanh ngõ nhỏ, mặt trời sắp lặn xuống rồi cũng không thấy ai trở lại.
“Đi thôi, tôi nghĩ là chúng ta không cần đợi nữa.” Cô tiếc nuối nói.
Chắc là cậu bé đã cầm tiền và bỏ trốn, hoặc cũng có thể cậu đã tìm được một nhà tốt hơn và quên mất lời hứa hẹn với cô.
Troy nhìn đống đồ lộn xộn và quay người đi theo cô.
Mặt trời đang lặn xuống phía chân trời, những tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng sắp biến mất.
Quay lưng về phía ánh sáng, thân hình mảnh khảnh của hai người họ hắt thành hai cái bóng, lặng lẽ bước đi trên con hẻm vắng.
“Hai người đang tìm em à?”
Một giọng nói trẻ còn chứa đầy dũng khí đột nhiên vang lên từ phía sau họ.
La Vi quay người lại, nhìn thấy một cậu bé gầy gò môi hồng răng trắng đang đứng bên khe nứt trên tường, mặc một chiếc áo vải lanh mới tinh, mái tóc mềm mại được cắt đến tận mang tai, trong tia nắng cuối cùng ánh lên những gam màu ấm áp.
Nếu không phải cậu nhóc lên tiếng trước, cô sẽ không nhận ra đây là cậu bé ăn xin hôm trước.
Cậu bé nắm chặt tay áo, ngẩng đầu lo lắng nhìn cô, thân hình gầy gò run rẩy trong gió thu.
La Vi mỉm cười, nụ cười của cô còn sáng hơn cả ánh hoàng hôn trên bầu trời.
“Đúng vậy.”
Cô trả lời câu hỏi của cậu.
“Tôi tới để đón kỵ sĩ nhỏ của tôi về nhà.”
Cậu bé vẫn còn lạnh, nhưng cậu không còn run rẩy nữa, trong mắt cậu chứa đầy ánh sao lấp lánh, sáng hơn cả bầu trời đêm đầy những ngôi sao sáng nhất.
Cậu cử động đôi chân đỏ bừng vì lạnh, rồi đột nhiên nhấc chân chạy về phía cô, như một chú chim én nhỏ bay vào lòng mẹ.
La Vi giang rộng tay, tưởng cậu sẽ lao vào lòng mình.
Nhưng cậu không làm vậy, cậu dừng lại cách cô ba bước, lo lắng hỏi: “Hôm nay mới là ngày thứ hai, bài khảo nghiệm của em đã thông qua rồi sao?”
La Vi lúc này mới biết cậu đang lo sợ điều gì.
Cô ngồi xuống, nhìn thắng vào mắt cậu, vẻ mặt thần thánh và uy nghiêm: “Đương nhiên, biểu hiện của em thật xuất sắc, nên bài khảo nghiệm của em đã kết thúc sớm.”
Cậu bé mím môi thật nhanh, nhưng cũng không kìm được khóe miệng đang nhếch lên, cái này làm cho cậu có vài phần tiếc nuối, cảm thấy điều này sẽ phá hoại hình ảnh trầm tính và đáng tin cậy của cậu.
Suy nghĩ của đứa trẻ hiện hết trên mặt, La Vi không nhịn được muốn cười, sợ mình sẽ cười nên cô vội vàng đưa tay về phía cậu.
“Lại đây, ta nắm tay em.”
Cô nhận ra đôi bàn tay bé nhỏ đang rung rẩy, chắc sắp bị đông cứng rồi.
Không ngờ, cậu bé lại lùi một bước, trong mắt đầy khát vọng nhưng vẫn bướng bỉnh từ chối: “Thưa tiểu thư, việc này không phù hợp lễ nghĩa, tôi không thể phá hủy danh dự của ngài.”
“Phụt hahaha__”
La Vi không nhịn được nữa bật cười, cô tiến tới kéo bàn tay bé nhỏ của cậu, cảm giác như cầm một quả cầu băng.
“Một thuộc hạ đủ tư cách sẽ không từ chối yêu cầu của chủ nhân. Đi thôi, ngài kỵ sĩ nhỏ.”
Cậu bé cũng không kìm được, đôi môi mím chặt ngày càng mở rộng, cuối cùng cậu cười toe toét đến tận mang tai, nở nụ cười ngây ngốc.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp liên tục truyền đến bàn tay bé nhỏ của cậu, khiến trái tim cậu như được đặt trong lò lửa, toàn thân ấm áp.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên cô gái dịu dàng, tốt bụng và xinh đẹp nhất đang nắm tay cậu, như đang nhìn thấy một vầng trăng sáng quý trọng.
Dù vầng trăng sáng này không nhìn cậu.
La Vi đang nói chuyện với Troy, bởi vì cô phát hiện sắc mặt Troy từ nãy đã đen xì, cũng không biết mình đắc tội anh chỗ nào.
“Anh làm sao vậy, lên cơn nghiện rượu à?”
“Muốn uống thì uống đi, tôi cũng không cản anh.”
“Sao anh không nói gì? Là trời sinh không thích nói chuyện sao?”
Trán Troy nổi gân xanh, cuối cùng không nhịn được nữa: “Đúng vậy, tôi muốn đi uống rượu, cho nên cô bây giờ quay về trường đi. Còn tên nhóc này, tôi sẽ mang theo nó trở về!”
La Vi suy nghĩ, như vậy cũng tiết kiệm thời gian, trời cũng đã tối rồi, quay về muộn quá cũng không tốt.
“Vậy được, tôi về trường trước, anh đưa Roman trở về.”
Troy lạnh lùng gật nhẹ đồng ý.
La Vi cúi người nói với cậu bé: “Ta có mua một căn nhà ở gần đây, Troy sẽ đưa em đến đó, mai ta sẽ ra gặp em.”
Cậu bé lộ ra ánh mắt không nỡ, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu: “Em sẽ tự chăm sóc mình, ngài không cần lo lắng.”
La Vi yên tâm đem cậu giao cho Troy và ra lệnh: “Troy, anh bế cậu bé lên, cậu bé bây giờ rất lạnh, hãy dùng áo choàng của anh che gió. Roman, ôm chặt cổ chú ấy, cẩn thận ngã.”
Khi Troy nghe theo mệnh lệnh bế cậu bé lên thì khuôn mặt cả hai đều tối sầm.
La Vi làm như không nhìn thấy, nhẹ nhàng đi đến cổng học viện.
Troy đi theo cô một đoạn, nhìn cô bước vào cổng trường, khi không nhìn thấy nữa, lập tức thả cậu bé xuống.
Cậu bé cũng vùng vẫy nhảy xuống khi không nhìn thấy La Vi.
Hai người nóng lòng muốn tách nhau ra, ánh mắt nhìn đối phương đầy sự ghét bỏ.
“Đi thôi, con chuột nhỏ may mắn.” Troy châm chọc.
“Đồ tửu quỷ hôi hám, tôi tên là Roman, mà anh mới là kẻ gặp may kia.” Cậu bé vặn lại mỉa mai.
Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Là tôi gặp được tiểu thư trước, không có tôi, anh sẽ chẳng bao giờ gặp được cô ấy.”
Troy liếc cậu bé rồi hừ lạnh, nhưng cũng không phản bác.
Anh là một kiếm sĩ, sao lại phải so đo với một đứa nhóc?
Một đứa nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh.
Dưới ánh trăng, một lớn một nhỏ đi cách nhau một khoảng bốn người, chậm rãi đi về phía Nam.