Không còn người ngoài ở đây, giọng điệu của Lyn chẳng còn khách khí: “Ninh Giai sắp chết, đây còn không phải là đúng ý cha rồi sao? Giờ cha còn làm bộ làm tịch cho ai xem?”
“… Sao con có thể nói chuyện với cha mình như vậy chứ?” Người đàn ông cảm thấy khó tin, mắt ông đỏ hoe, đôi mắt xanh lam như nước biển dâng lên tầng hơi sương mờ mịt, đẹp đến mức hoa hờn nguyệt thẹn: “Sao cha có thể mong Ninh Giai chết được cơ chứ?”
“Còn không phải do cha luôn than ngắn thở dài trước mặt nó, nói rằng gia tộc mất đi một người để liên hôn, áp lực của cha lớn thế nào đó sao?” Lin gần như sắp không thể kìm được cơn giận: “Nó không thể liên hôn thì sao chứ, chẳng phải đã có con rồi sao? Cha thậm chí còn muốn đại phát từ bi mà nói với nó rằng, dù không kết hôn thì trong nhà vẫn có một chén cơm của nó – đây là loại lời nói bố thí quái gì vậy chứ, từ khi nào gia tộc Lenaci đã này đến mức không nuôi nổi nó nữa rồi?”
Cha cô ấy bị nói cho cứng họng, một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi rơi nước mắt: “Cha cũng đều là vì muốn tốt cho nó thôi. Hơn nữa, cha có nói gì sai sao? Omega nhất định phải kết hôn. Con đã tìm được đối tượng phù hợp, mà Ninh Gia vẫn chưa tìm thấy ai, người khác sẽ nhìn nó thế nào đây?”
Lyn Lenaci lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đúng vậy, chính là vì chuyện này…
Cha của cô ấy là một Omega có tinh thần lực đạt tới cấp S, luôn coi thường những người có tinh thần lực thấp hơn mình.
Trong mắt ông, Lyn, đứa con gái đầu lòng với tinh thần lực chỉ đạt cấp A, là một “sản phẩm thất bại”. Đến khi đứa con thứ hai, Ninh Giai, ra đời, tình hình đã khá hơn một chút. Tinh thần lực của cậu vượt cấp S, và vì vậy mà mọi kỳ vọng của ông đều đặt hết lên người cậu.
Khi còn nhỏ, Lyn từng có lúc ghen tị và ngưỡng mộ Ninh Giai. Nhưng khi cô ấy dần trưởng thành, tất cả lại chuyển hóa thành cảm giác may mắn… May mắn vì sự chú ý của cha không đặt trên người cô ấy.
Thế nhưng, Ninh Giai hoàn hảo ấy, lại vì một tai nạn ngoài ý muốn mà thay đổi hoàn toàn số phận.
Cậu thức tỉnh tinh thần thể của mình, tinh thần lực bởi vậy sinh ra biến dị.
Tinh thần thể của cậu có chứa độc tính, tinh thần lực cũng trở nên cực kỳ có tính công kích. Việc cậu có thể giống như một Omega bình thường, kết đôi với một Alpha, gần như đã trở thành điều viển vông. Địa vị của Ninh Giai trên thị trường liên hôn cũng vì thế mà tụt xuống đáy vực.
Ninh Gia còn chưa có phản ứng gì, cha của họ đã không chịu nổi.
“Là cha vô dụng… Tất cả đều tại cha…... Nếu như mẹ các con ra ngoài tìm một Omega khác để sinh thêm một đứa con có ích thì làm sao bây giờ? Lúc đó cha phải sống thế nào đây?”
Cha của Lyn Lenaci là một Omega xinh đẹp, nhưng tính cách chút không ổn định. Vì chỉ số phù hợp cao nên ông mới được gả vào gia đình quý tộc này. Suốt mấy chục năm, ngoài việc tranh thủ tình yêu của vợ và sinh con dưỡng cái, thì ông cũng không làm gì khác cả. Hoặc có thể nói, tình yêu vượt qua giai cấp đã khiến ông luôn lo sợ.
Ông nghĩ rằng chỉ có thể dùng “việc sinh con” để đền đáp tình yêu của vợ — nếu ông không làm được, thì ông sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đến nỗi loại chuyện như mất đi tình yêu, chỉ nghĩ đến cũng đủ làm ông hoảng sợ đến run rẩy.
Lyn biết, trong mắt cha, có lẽ cô ấy chỉ là một “công cụ liên hôn không hoàn hảo”, nhưng Lyn cũng không hề phản đối việc liên hôn, ngược lại, cô ấy còn chủ động thúc đẩy chuyện này… Tất cả đều do ảnh hưởng từ cha.
Không ít lần Lyn tự hỏi, nếu cha cô ấy được sinh ra trong một gia tộc môn đăng hộ đối với gia tộc Lenaci, hoặc chí ít là có gia cảnh khá giả, không bị đưa đến viện dưỡng dục Omega từ nhỏ, thì liệu có phải ông sẽ không bị nuôi dưỡng ra loại tính cách như thế này không.
Tình yêu khiến người ta điên cuồng, nhưng mỗi cơn điên của mỗi người lại có một lối bộc phát khác nhau. Những Alpha uyên bác có học thức điên cuồng vì tình thì sẽ liều mạng viết thơ tình; những Alpha trong quân đội thì vì sẽ một ánh mắt vô tình mà đánh nhau. Còn Omega, bản chất của họ là nhu nhược và nội liễm, nên lực sát thương của sự điên cuồng cũng chỉ có hạn, thường họ chỉ tự gây tổn thương cho chính bản thân mình… Nhưng đây là lần đầu Lyn gặp một Omega như cha mình, phát điên đến mức giày vò cả con cái.
Kinh nghiệm của hơn hai mươi năm sống cùng cha đã nói cho Lyn biết rằng, cô ấy nhất định phải sử dụng cách thức trực tiếp nhất.
“Cha không được phép can thiệp vào việc điều trị của Ninh Giai nữa. Hiện tại, mời cha rời khỏi đây. Nếu không có sự cho phép của con, cha không được đến thăm nó nữa.” Lyn lạnh lùng đe dọa: “Nếu không, con sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước của mình… Đến lúc đó, cha cứ chờ gia tộc Lenaci lại mất thêm một cuộc liên hôn nữa đi.”
Cha Lenaci lắp bắp muốn nói lại thôi.
Ông lưu luyến nhìn người đang nằm trên giường, sau đó không chần chừ mà đứng lên rời khỏi phòng.
Lyn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng ông.
Cho đến khi bóng dáng ông hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Lyn mới rũ mắt, khó có thể kiềm chế được cảm giác mệt mỏi mà hít sâu một hơi.
Cô ngồi xuống bên giường em trai, nhẹ nhàng sờ lên trán cậu.
“Em mau tỉnh lại đi.” Lyn thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thức tỉnh tinh thần thể chẳng có gì là tệ cả. Ít nhất, em sẽ có cơ hội hoàn toàn thoát khỏi mọi ràng buộc.”