Làm Beta Không Tốt Sao?

Chương 38

Đây là sinh vật đẹp nhất mà Bạch Du gặp trong hôm nay, nhưng có lẽ cũng là loài độc nhất. Trong bán kính trăm mét quanh nó, vậy mà lại không có bất kỳ sinh vật nào dám lại gần.

Ngược lại, con sứa lớn xinh đẹp này này lại cô đơn lẻ bóng, trôi nổi một mình, thật sự có chút đáng thương. Có lẽ nó không bắt được cá, chỉ có thể sống nhờ vào việc ăn sinh vật phù du, nó có thể lớn đến thế này cũng không dễ dàng.

Bạch Du tìm thấy niềm vui mới trên người con sứa này. Cô giữ khoảng cách an toàn với con sứa, bơi vòng quanh nó và đồng thời bật camera trên thiết bị đẩy khí để chụp vài kiểu ảnh lưu niệm.

Con sứa vốn đang lơ lửng ngơ ngác tại chỗ bỗng nhiên động đậy. Những chiếc xúc tu thon dài của nó từ từ, từng chút một, cuộn tròn lại, ánh sáng sinh học trên cơ thể nó chớp nháy loạn xạ, chiếc mũ sứa cũng nhăn nhúm lại thành một đoàn.

Bạch Du: “?”

Bạch Du thử tiến lại gần thêm một chút, ánh sáng trên người con sứa lập tức nhấp nháy dữ dội hơn.

Nó…... chẳng lẽ là sợ người lạ?

Bạch Du im lặng một lát, tắt ánh sáng mạnh trên thiết bị đẩy khí dưới nước đi, rồi chậm rãi lùi lại về phía sau vài mét.

Quả nhiên, trạng thái của con sứa đã tốt hơn một chút, xúc tu cũng dần được thả lỏng.

Khi Bạch Du bật đèn của thiết bị đẩy khí trở lại, ánh sáng của nó lại bắt đầu chớp nháy loạn xạ.

Dưới nước không thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp…... Bạch Du có chút bất lực, đành tạm thời tắt đèn của thiết bị đẩy khí đi rồi giấu ra sau lưng, sau đó dùng tay không bơi về phía nó —— con sứa rõ ràng không còn dấu hiệu bị hoảng sợ nữa, xem ra nó sợ ánh sáng từ thiết bị đẩy khí, chứ không phải là sợ cô.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngắm nhìn con sứa lớn này rồi.

Bạch Du tiến lại gần thêm chút nữa —–– dù sao trên người cô cũng đã có lớp màng chắn bảo vệ, không sợ bị chích trúng mà trúng độc. Hơn nữa, vì tò mò, cô không chút sợ hãi bơi đến chỗ cách nó chưa đầy nửa mét, cùng con sứa lớn “mặt đối mặt” trong yên lặng.

Con sứa bắt đầu hoạt động trở lại. Nó lắc lư trong dòng nước, như đang nhảy múa trong một giấc mộng huyền ảo không hồi kết.

Đột nhiên, con sứa đưa xúc tu hướng về phía cô.

Động tác ấy giống như chuẩn bị vồ mồi, nhưng cũng không hẳn thế.

Những xúc tu thon dài chưa kịp chạm vào cơ thể Bạch Du đã lặng lẽ hạ xuống, như một vũ công xoay vòng làn váy trước mặt cô, nhưng thực chất chiếc váy đó không thể tạo nên chút gió nào, cũng chẳng thể làm tổn thương ai.

Đẹp đẽ, mong manh, nguy hiểm…… Sinh vật mang vẻ đẹp đầy mâu thuẫn này khiến Bạch Du nảy ra ý nghĩ “hay là mang nó về nuôi”. Nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua trong đầu rồi ngay lập tức bị dập tắt.

Tự bơi bằng tay và chân quả thực rất mệt. Bạch Du ngắm sứa đủ rồi liền không chút lưu luyến mà xoay người, lấy thiết bị đẩy khí dưới nước ra, rồi bắt đầu nổi lên mặt nước.

So với cảm giác mới lạ khi lặn xuống, quá trình nổi lên có phần hơi dài dòng nhàm chán. Bạch Du chán nản cảm nhận dòng nước chậm rãi lướt qua cơ thể, đột nhiên lại có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi.

Cô quay đầu nhìn lại —––

Con sứa đó đã đi theo cô từ khi nào?

……

Ở bên kia.

Lin Lenaci cau mày bước vào một căn phòng yên tĩnh.

Ở chính giữa căn phòng có một chiếc giường lớn, tấm rèm dày buông xuống, chỉ có các thiết bị y tế với hàng loạt các loại dây điện kết nối đang phát ra những âm thanh bíp bíp nhỏ.

Cha Lenaci, một Omega tóc vàng có diện mạo thập phần tương tự với cô ấy, đang ngồi bên mép giường. Ông nhìn người nằm trên giường với ánh mắt đau buồn đến mức như sắp vỡ tan.

Trên giường là một thiếu niên tóc đen tuấn tú đang hôn mê.

Hai mắt cậu nhắm chặt, đôi tay lộ ra ngoài gầy yếu đến đáng thương, gương mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt.

“Sao lại thế này?” Lin hỏi, “Bệnh tình của Ninh Giai chẳng phải đã ổn định rồi sao?”

“Bác sĩ nói, là chính nó rơi vào trạng thái ngủ sâu, không chịu tỉnh lại.” Cha Lenaci thấp giọng nức nở, “Bọn họ gần như không đo được dao động tinh thần lực của nó nữa…...”

Lin lòng như lửa đốt, thấy bộ dáng đau khổ đến sống không nổi của cha lại càng thêm bực mình: “Dù có là vậy thì cha cũng không thể đuổi hết bác sĩ đi được, lỡ như tình trạng bệnh có biến hóa thì sao?”

“Còn có thể có biến hóa gì được nữa? Tinh thần lực của nó đã không thấy nữa, không phải thành người thực vật thì cũng là ——–”

“Đây cũng không phải là chuyện mà cha có thể quyết định.”

Lin gần như đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra: Bệnh của em trai cô ấy chuyển biến xấu, bác sĩ thông báo trước tình huống xấu nhất, cha cô không chịu nổi nên đã đuổi hết người ra ngoài.

“Mau gọi bác sĩ quay về đây.” Lin duỗi tay day trán, ra lệnh cho người hầu.

Người hầu run rẩy nhận lệnh, khi rời đi còn thuận tiện khẽ khép cửa lại.