Hành Trình Trưởng Thành Của Ngự Thú Sư Hệ Ám Hàng Đầu

Chương 4

Tiểu Khô Lâu đi không bao lâu thì đã quay lại phòng, đặt đồ vật trong tay xuống trước mặt Mục Chung Nguyệt.

Là một số loại trái cây nhỏ, trông nhăn nheo, đã hoàn toàn mất đi độ ẩm, trông giống như những quả táo tàu khô, còn có thịt khô của những sinh vật màu bùn đen không rõ tên là gì nữa.

“Những thứ này... Là cho tao sao?” Mục Chung Nguyệt ngập ngừng hỏi.

Tiểu Khô Lâu gật đầu, đẩy “thức ăn” về phía cô gái loài người, dùng đôi mắt to trống rỗng đầy mong đợi mà nhìn cô.

Mục Chung Nguyệt nuốt khan, cô quả thực rất đói bụng, từ khi rơi vào bí cảnh này đến bây giờ, cô vẫn chưa ăn qua bất kỳ thứ gì cả. Lúc mới thức dậy, cô vẫn còn hoàn toàn thích ứng được với thân thể và hoàn cảnh nơi đây, lúc này, cô mới cảm nhận rõ ràng sự đau đớn truyền đến từ miệng vết thương, mất máu và thân nhiệt hạ nhiệt cũng đang nhanh chóng tiêu hao thể lực của cô, cô thực sự rất cần bổ sung thêm năng lượng, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Mục Chung Nguyệt cầm lấy một quả nhỏ khô quắt, cố gắng cắn một miếng, nhai rồi nuốt xuống.

Nó thực sự không ngon chút nào, nhưng cũng may là không có mùi lạ. Cô nhanh chóng ăn hết quả nhỏ trong tay rồi lại cầm lấy miếng thịt khô lên ăn.

Nhìn cô gái loài người ăn đồ mình mang đến, Tiểu Khô Lâu có vẻ rất vui vẻ, làn sương đen cuộn xoáy bốc lên từ dưới chân, mang theo ý tứ vui vẻ nhảy nhót.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “rầm” rất lớn, cả tòa lâu đài như rung chuyển, làn sương đen vừa bốc lên xung quanh Tiểu Khô Lâu cũng bị rung chuyển mà tan đi một chút.

Mục Chung Nguyệt cũng cứng đờ tại chỗ, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh lẽo, gần như sắp biến thành một khí lạnh thực thể, một thứ uy hϊếp cực kỳ mạnh mẽ nào đó đang dần đến gần nơi này.

Rầm——!

Rầm——!

Một tiếng lại một tiếng động lớn nối tiếp nhau vang lên, Mục Chung Nguyệt chợt nhận ra đó là tiếng bước chân - một sinh vật siêu phàm cấp cao với hình thể lớn đang lang thang trong bí cảnh lâu đài cổ này.

“Cạch cạch cạch…” Răng của Tiểu Khô Lâu va vào nhau, như đang muốn nói điều gì đó, nhưng cô gái loài người lại không thể hiểu được.

Rầm——!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rõ ràng là đối phương đang không ngừng đi đến nơi này, Tiểu Khô Lâu lộ rõ vẻ sốt ruột và hoảng loạn, chân tay luống cuống mà xoay vòng tại chỗ vài vòng, cuối cùng nó lao thẳng vào Mục Chung Nguyệt, phân liệt thành hàng trăm mảnh trước mặt cô. Những mảnh xương nhỏ rơi xuống khắp nơi trên cơ thể cô, bao phủ toàn bộ cơ thể cô gái loài người bằng chính cơ thể nhỏ bé của cô.

Làn sương đen cuồn cuộn dâng lên, cùng những khúc xương trắng nhỏ xíu cố sức bao phủ chặp chẽ lấy Mục Chung Nguyệt.

Gần như cùng lúc đó, Mục Chung Nguyệt cảm thấy mình bị một tầm mắt mãnh liệt ghim chặt lấy.

Cơ thể cô hoàn toàn cứng đờ dưới ảnh hưởng của làn sương đen. Cô khó khăn mà di chuyển ánh mắt, nhìn thấy nói phát ra của tầm mắt kia - ở bên ngoài vết nứt trên bức tường, không biết từ khi nào lại xuất hiện một con mắt thối rữa khổng lồ, đang không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào toàn bộ bên trong căn phòng này.

Mục Chung Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, dùng hết sức lực để nín thở. Đầu lâu của Tiểu Khô Lâu nằm ở nơi tim cô, sương đen dày đặc chắn lại tiếng tim đập hồi hộp của cô, sương đen chứa tử khí thì bao bọc lấy thân thể gầy yếu đang bị thương của cô. Cả người cô nằm im không tiếng động, lúc này, cho dù ai nhìn thấy cô thì cũng chỉ nghĩ cô là một cái xác chết mới ra lò thôi.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác áp bức kinh hoàng kia cuối cùng cũng tiêu tán, tiếng bước chân nặng nề dần dần đi xa. Mục Chung Nguyệt mở mắt ra, bên ngoài vết nứt trên tường đã hoàn toàn trống không.

Những mảnh xương cốt rơi rụng một lần nữa đã được ghép lại, Tiểu Khô Lâu đã được lắp ráp lại hoàn toàn trước mặt cô – nó còn đang sợ hãi mà vỗ vỗ l*иg ngực trống rỗng của mình.