Không phải là bộ xương của một đứa trẻ. Thực ra thì bộ xương của trẻ con còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì mà người ta tưởng tượng. Chỉ cần nhìn những mảnh xương dị dạng còn chưa phát triển đầy đủ, rồi cả hàng răng sữa vĩnh viễn nằm trên những chiếc răng còn đang chờ mọc ra, tất cả những điều đó đều khiến một người đã từng vô tình nhìn thấy vật thật như Mục Chung Nguyệt gặp phải ác mộng.
Tiểu Khô Lâu trước mắt giống như bộ xương của người trưởng thành bị thu nhỏ lại vậy, hơn nữa còn có chút cảm giác hoạt họa hóa nữa. Đầu nó khá to, xương cổ mỏng manh, hốc mắt trống rỗng to tròn – làm giảm đi không ít cảm giác khủng bổ mà xương trắng mang lại.
Mục Chung Nguyệt nhanh chóng tìm thấy thông tin vè sinh vật siêu phàm tương ứng trong trí nhớ của mình.
[Tên]: Tiểu Khô Lâu
[Thuộc tính]: Hệ Ám, hệ Bất Tử
[Cấp bậc chủng tộc]: Tinh anh cấp thấp
[Kỹ năng vốn có]: Tái tổ hợp
Mặc dù những sinh vật siêu phàm hệ Ám và hệ Bất Tử là loại tương đối bí ẩn và nguy hiểm, nhưng Tiểu Khô Lâu có lẽ là loại yếu nhất trong số những sinh vật siêu phàm này. So với những loại tự bản thân đã có sức uy hϊếp như xác chết thối rữa, u linh, xác ướp gì đó, Tiểu Khô Lâu lại chỉ cao ngang đầu gối con người, hốc mắt lớn khiến chúng trông không có gì nguy hiểm cả, và kỹ năng duy nhất của chúng là [trọng tổ], có thể ghép những cơ thể bị gãy của chúng lại với nhau.
Hầu hết Tiểu Khô Lâu bản chất rất nhút nhát, nhưng kẻ đứng trước Mục Chung Nguyệt có lẽ là kẻ ngoại đạo, sau khi bị phát hiện thì không bỏ chạy ngay mà lại ngập ngừng vài bước như vậy.
Mục Chung Nguyệt thấy khá thú vị, liền vẫy tay chào nó.
Hầu như tất cả các sinh vật siêu phàm đều có trí thông minh hoặc nhận thức cảm xúc vượt xa những động vật bình thường. Ngay cả khi không có khế ước, một số sinh vật siêu phàm cũng có thể hiểu được hàm ý trong hành động của con người và tương tác lại nữa. Vì vậy, cho dù hầu hết con người đều chưa thể thức tỉnh thành ngự thú sư, thì vẫn có thể sống chung được với những chủng tộc siêu phàm cấp thấp không có tính nguy hiểm.
Đây là sinh vật siêu phàm đầu tiên mà Mục Chung Nguyệt tiếp xúc sau khi đến thế giới này, cô rất tò mò là tại sao nó con này lại không hề bỏ chạy.
Tiểu Khô Lâu như là được khích lệ, đôi chân gầy guộc xoạch xoạch chạy tới.
Nó dừng lại trước mặt cô gái loài người, sau đó ‘bang’ một tiếng, vỡ ra thành từng mảnh xương nằm rải rác trên mặt đất.
Mục Chung Nguyệt: “…?”
Một lớp vật chất đen nhánh như sương khói tản ra từ trên những mảnh xương trắng kia, sau đó những mảnh xương này nổi lên, từng mảnh ghép lại với nhau trở thành dáng vẻ vốn có của Tiểu Khô Lâu. Đứa nhỏ trông mong mà nhìn Mục Chung Nguyệt, nó không có đôi mắt nhưng Mục Chung Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy được sự mong chờ trong hai hốc mắt to trống rỗng đó.
Đây là kỹ năng [Tái tổ hợp] của chủng tộc Tiểu Khô Lâu nhỉ? Mục Chung Nguyệt nghiêng đầu, thắc mắc không biết đối phương có ý gì khi đến trước mình để thể hiện một màn tái tổ hợp như thế này.
Cô nhìn cẳng chân có chút dị dạng sau khi bị gãy của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Tiểu Khô Lâu, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ: “Có lẽ là thấy mình chết đi rồi sống lại… Nên nó nghĩ là mình là đồng loại của nó ư?"
Tiểu Khô Lâu gật đầu liên tục, lại chạy đến gần hơn một chút, chỉ vào cẳng chân dị dạng của Mục Chung Nguyệt, còn cả chỗ bị thương thấm máu trên thắt lưng và bụng cô nữa, rồi sau đó nó ‘bang’ một tiếng - đánh gãy những chiếc xương cùng vị trí đó trên cơ thể nó, để rồi được sương đen tái tổ hợp về lại như cũ, hốc mắt nó sáng long lanh mà nhìn về phía cô.
Mục Chung Nguyệt không nhịn được mà bật cười, cô đã hiểu được ý của Tiểu Khô Lâu rồi.
Tái tổ hợp không phải là một loại kỹ năng gì quá độc đáo, hầu hết các sinh vật siêu phàm hệ bất tử đều có những kỹ năng cao cấp tương tự. Tiểu Khô Lâu là muốn để cô tự chữa lành vết thương của mình thông qua [tái tổ hợp] nhỉ?
"Đáng tiếc... Tao là nhân loại, không phải đồng loại của mày, không cách nào sử dụng được những năng lực siêu phàm thần kỳ này."
Mục Chung Nguyệt nhìn vết thương còn đau nhức của mình rồi lại lắc đầu nhìn Tiểu Khô Lâu.
Cậu nhỏ được tạo thành bởi xương trắng này sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ thất vọng, chậm rãi cúi đầu xuống.
Nhưng giây tiếp theo nó đã ngẩng đầu lên, xung quanh người cũng có một làn sương lưu chuyển, như là nghĩ ra một ý hay nào đó, nó gật gật đầu với Mục Chung Nguyệt rồi xoạch xoạch một mình chạy ra khỏi phòng.