Lâm Uyên bật công tắc, một tia sáng quét qua người Lạc Thành Y từ đầu đến chân, con số màu đỏ hiện lên trên màn hình: "Năng lượng bức xạ: 40,46%."
"Cao hơn một chút." Bạch Cửu nói.
Hứa Thương Lam đưa tay ra, Lâm Uyên hiểu ý cũng kiểm tra cho Hứa Thương Lam một lượt. Dữ liệu trên màn hình là 32,26%, còn trên thiết bị kiểm tra giống cánh cửa kia hiển thị là 29,63%. "Đại khái là tương tự." Hứa Thương Lam nói.
Lâm Uyên nhìn cái này lại nhìn cái kia: "Chẳng lẽ là do lâu ngày không bảo trì nên bị hỏng?" Cho nên mới không chính xác?
"Uyên, lại đây." Tùy Phong nói. Trên tay hắn đang cầm một xấp tài liệu, giấy trắng trông cực kỳ mỏng manh, nhưng lại không hề có dấu hiệu bị rách nát.
Chữ viết trên giấy vẫn thuộc niên đại công nguyên. Đã Lâm Uyên ra mặt rồi thì cứ để cậu ta dịch luôn đi.
Lâm Uyên nhận lấy, nhìn tờ đầu tiên:
"Họ tên: Trương Hòa Hi
Giới tính: Nam
Tuổi: 23
Phạm vi thức tỉnh: Dị năng Giả
Độ nhiễm bức xạ: 47,96%
Mức độ nguy hiểm: ★★★★ (Xin hãy đến khu vực dược phẩm nhận thuốc giải ngay lập tức)
Bác sĩ kiểm tra: Lâm Nhiễm
Bác sĩ bảo đảm: Hoàng Hiểu Dương"
Lâm Uyên nhướng mày, đọc nội dung bên dưới với tốc độ cực nhanh: "Đây đều là đơn kiểm tra bức xạ."
Tùy Phong cầm lấy một con dấu tròn trên bàn, hắn phát hiện ra khí tức của Nguyên Lực bên trong, nhìn chữ viết trên con dấu nói: "Có lẽ còn có thêm chức năng nhận thuốc giải nữa."
Lạc Thành Y thấy bọn họ đều đang tập trung vào chỗ này, bèn định tự mình đi tìm thứ khác.
Căn phòng này rất lớn, nhưng lại không có mấy thứ đồ, rõ ràng chỉ dùng để kiểm tra, không gian rộng có lẽ chỉ là để chứa người.
Ngoài thiết bị kiểm tra và dãy bàn làm việc mà Tùy Phong và những người khác đang xem xét ra, trong phòng còn có một dãy kệ sách.
Lạc Thành Y tiện tay lấy một cuốn sách ra xem, đúng vậy, hắn cũng biết chữ cổ, đây là môn học bắt buộc của tộc Ẩn. Chỉ là không biết tại sao lão đại lại muốn giấu giếm, nhưng Lạc Thành Y cũng vui vẻ với điều đó.
Lật xem một hồi, hắn phát hiện ra những cuốn sách này đều là sách của thời công nguyên, hơn nữa cũng chỉ là một số thứ để gϊếŧ thời gian, không có gì hữu ích.
Lạc Thành Y đặt cuốn sách trong tay xuống, sau đó lại rút ra một cuốn khác. Cuốn sách này có màu sắc rất phong phú, Lạc Thành Y bất ngờ nhìn thấy tên sách: 《Cô vợ nhỏ bỏ trốn của ngài Nguyên soái》.
Cái quỷ gì thế này?
Lạc Thành Y mang theo một chút nghi ngờ mở sách ra.
"Anh ấy, vị Nguyên soái trẻ tuổi nhất của Liên bang Cộng hòa, 15 tuổi ra chiến trường, 25 tuổi trở thành Nguyên soái. Trong 10 năm, anh ấy luôn chiến thắng, khiến kẻ địch nghe thấy tên đã khϊếp sợ, chưa từng bại trận.
Cô ấy, tiểu thư đích thực của Tô gia, kiên cường lương thiện, xinh đẹp động lòng người. Tuy từ nhỏ lớn lên ở khu ổ chuột, nhưng nhờ thành tích xuất sắc đã thi đậu vào trường đại học số 1 của Liên bang, sau đó được nhận về Tô gia.
Một bữa tiệc rượu, một tai nạn bất ngờ, bọn họ đã có một đêm cuồng nhiệt.
......
......"
Lạc Thành Y: "..."
Lạc Thành Y "bốp" một tiếng đóng sách lại, mặt đỏ bừng: "Tôi hiểu rồi, hóa ra là lịch sử phong lưu của một vị Nguyên soái. Thật là, mấy người này sao lại xem loại sách này chứ."
Bên kia, Hứa Thương Lam gọi: "Lạc Thành Y, lại đây."
Trên chiếc bàn mà 4 người đang vây quanh có một đống Thú Hạch và tinh thạch màu trắng.
"Cậu sao vậy? Mặt đỏ thế?" Bạch Cửu thuận miệng hỏi một câu.
"Tôi, tôi nóng." Lạc Thành Y bị hắn hỏi như vậy, lại nhớ đến nội dung lộn xộn trong sách, vội vàng biện minh. Đương nhiên, nếu mặt hắn không càng lúc càng đỏ thì còn có chút sức thuyết phục.
Bạch Cửu cũng không quan tâm: "Đây là thứ chúng tôi tìm thấy trong cái rương ở kia."
"Thú Hạch." Lạc Thành Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói: "Năng lượng rất thấp."
Hứa Thương Lam: "Không thấp thì cũng không bị vứt bừa bãi trong cái rương ở chỗ làm việc rồi."
Lâm Uyên đi thẳng vào vấn đề, cầm lên một viên tinh thạch màu trắng: "Cậu có biết thứ này không?"
Lạc Thành Y sửng sốt, kinh ngạc nói: "Phúc Linh Linh Hạch."
"Đúng vậy, tôi cũng cho là thứ đó." Hứa Thương Lam nói.
Truyền thuyết kể rằng, trong cơ thể Phúc Linh có Linh Hạch, năng lượng của Linh Hạch rất dồi dào, là nguồn năng lượng tu luyện chủ yếu của người dân thời kỳ Hắc Ám, cũng là tiền tệ lưu thông phổ biến thời kỳ đó.
Lạc Thành Y vừa nhìn đã nhận ra đây là Linh Hạch cấp 1, bởi vì hắn đã từng thấy trong kho báu của nhà mình.
Nghĩ đến đây, Lạc Thành Y liếc nhìn Tùy Phong, thứ này lão đại của hắn chắc chắn cũng đã từng thấy qua.
Lâm Uyên xoay xoay Linh Hạch, năng lượng bên trong Linh Hạch màu trắng rất bình thường, không có thuộc tính gì cả.
Mà Linh Hạch trong không gian của cậu phần lớn đều có đủ màu sắc, mỗi viên Linh Hạch màu sắc khác nhau đều đại diện cho thuộc tính khác nhau. Vậy, những Linh Hạch đó của cậu, là cao cấp hơn sao?