Lâm Uyên nheo mắt, nhìn từng chữ một: "Trung... Tâm... Phòng... Ngừa... Người... Nhiễm... Bệnh."
"Trung Tâm Phòng Ngừa Người Nhiễm Bệnh."
"Đi, chúng ta qua đó xem thử." Lạc Thành Y lập tức gạt bỏ nghi ngờ của mình, dẫn đầu xông lên.
"Kỳ lạ." Lâm Uyên đẩy cửa ra, cánh cửa được làm bằng kính, rất dễ vỡ, Lâm Uyên đẩy cẩn thận vô cùng. Cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, sau đó lộ ra không gian trống rỗng, yên tĩnh bên trong.
"Sao vậy?"
Tùy Phong đẩy Lâm Uyên đang đứng bất động: "Phát hiện ra gì à?"
Lâm Uyên cúi đầu cau mày nhìn bàn tay mình vừa đẩy cửa, sau đó lại đưa tay sờ lên cửa một cái, trên tay không dính một hạt bụi: "Cánh cửa này, cũng quá sạch sẽ rồi đấy."
Bạch Cửu cũng tiến lên xem xét: "Chẳng lẽ trên cửa có khắc văn Tịnh Trần?"
Văn Tịnh Trần, như tên gọi là một loại Nguyên Văn có tác dụng làm sạch bụi bẩn. Chỉ cần một món đồ được khắc văn Tịnh Trần thì có thể sạch sẽ quanh năm, không cần lau chùi.
Tùy Phong trầm ngâm một lúc, lấy ra một chai nước tẩy linh từ trong không gian, đây là thứ hắn đã mua trước đó để học Nguyên Văn: "Tránh ra hết đi."
Tùy Phong đổ một ít nước lên một miếng vải, sau đó dùng miếng vải đó lau đi lau lại trên cửa. Theo động tác của hắn, một đường vân màu vàng đất hiện lên trên cửa.
"Đây là..." Bạch Cửu sờ lên đường vân kia, "Trận Văn."
Hứa Thương Lam lập tức liên tưởng đến: "Núi Thiên Trụ."
Lâm Uyên cũng nói: "Trận pháp hệ Thổ."
Trận Văn trên cửa chỉ có một đường, kéo dài ngang qua hai cánh cửa, ẩn ẩn có ánh sáng lấp lánh.
"Đây là trận pháp sao?" Lạc Thành Y cũng biết truyền thuyết về núi Thiên Trụ, "Chỉ với một đường Trận Văn này thì có tác dụng gì?"
Tùy Phong đưa tinh thần lực vào trong Trận Văn, tìm kiếm phương hướng ban đầu của đường vân khi vẽ Trận Văn.
Câu hỏi của Lạc Thành Y không hề làm lung lay suy nghĩ của hắn, ngược lại càng khiến hắn khẳng định hơn về phỏng đoán của mình.
Trong cuốn sách kia, Lâm Uyên đã từng đến một nơi, đó là một tòa thành cấp F từ lâu đã bị cho là biến mất khỏi Mạt Thổ. Mỗi một góc của tòa thành đó đều được khắc cùng một loại Nguyên Văn có tác dụng giống nhau, cuối cùng nối liền với nhau tạo thành một Huyễn Trận bao phủ toàn bộ tòa thành.
Tùy Phong hoài nghi, toàn bộ Bắc Phòng Yếu Tái cũng giống như vậy, trận pháp có thể chất chồng thành núi Thiên Trụ kia cũng bao phủ toàn bộ nội ngoại thành của Bắc Phòng Yếu Tái.
Sự xuất hiện của đoạn Trận Văn này cũng chứng minh cho suy nghĩ của hắn từ một khía cạnh khác. Bỏ qua nội dung trong cuốn sách kia, Tùy Phong nói ra suy đoán của mình cho mọi người nghe.
"Chuyện này... e là phải là Trận Pháp Sư cấp Thánh mới có thể làm được." Lạc Thành Y nói.
Hứa Thương Lam vẻ mặt nghiêm trọng: "E là còn hơn thế nữa."
Tùy Phong lắc đầu: "Cũng có thể là tôi đoán sai."
Tuy hắn nói vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn không hề thay đổi.
"Vào trong đi, cứ đứng ngây ra đây cũng không giải quyết được gì." Lạc Thành Y nói.
Tùy Phong và những người khác tiếp tục đi vào trong. Trong không gian trống trải vang lên tiếng bước chân của bọn họ, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Tùy Phong và mọi người mở cánh cửa lớn nhất ở tầng một ra, kết quả là ngay đối diện cửa phòng có một thiết bị, nhìn cũng giống như một cánh cửa.
Lạc Thành Y bước tới vỗ vỗ lên thiết bị đó: "Này, mọi người nói xem đây là cái gì?"
Bạch Cửu đẩy hắn: "Vào trong trước đã."
Lạc Thành Y: "Biết rồi."
Lạc Thành Y bước nửa bước, định đi qua thiết bị giống như cánh cửa này thì một giọng nói vang lên khiến hắn khựng lại giữa chừng.
"Độ nhiễm bức xạ 37,86%, cao hơn 30%, xin hãy đến khu vực dược phẩm nhận thuốc giải."
Lạc Thành Y xoa xoa tai, quay đầu hỏi: "Mọi người có nghe thấy gì không?"
Lâm Uyên nói: "Có."
"Độ nhiễm bức xạ 37,86%, cao hơn 30%, xin hãy đến khu vực dược phẩm nhận thuốc giải."
Tùy Phong đi vòng qua một bên, trực tiếp lách qua cánh cửa kiểm tra này.
Lâm Uyên chớp chớp mắt, đi theo Tùy Phong.
Tùy Phong liếc nhìn Lâm Uyên, bức xạ trong cơ thể Lâm Uyên chắc chắn là bằng không. Trong cơ thể cậu toàn bộ đều là năng lượng lôi điện, cho dù không phải là bằng không thì năng lượng bức xạ cũng rất thấp, đây là điều tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
"Chỉ là một cái máy kiểm tra thôi mà, cậu đâu phải chưa từng dùng qua." Bạch Cửu khoác vai Hứa Thương Lam, nói với Lạc Thành Y đang vẻ mặt nghi hoặc.
Lạc Thành Y rời khỏi máy kiểm tra, gãi gãi đầu: "Không phải, sao nó vẫn còn dùng được vậy?"
"Cậu cứ lo nó có dùng được hay không làm gì, đừng có chặn chúng tôi ở ngoài." Hứa Thương Lam nói.
Lâm Uyên lấy ra một chiếc máy kiểm tra màu trắng nhỏ nhắn, nói với Lạc Thành Y: "Muốn thử không?"
Lạc Thành Y liếc nhìn Tùy Phong một cái, thấy hắn đang đi về phía bên kia, đành phải gật đầu.