Bây giờ đúng vào giờ ăn, trong các gia đình truyền thống, ăn cơm luôn là chuyện quan trọng hàng đầu, chỉ cần cơm đã nấu xong, cho dù trời có sập cũng phải cả nhà ăn xong rồi mới tính, những chuyện khác đều có thể để sau.
Lý lẽ này đặt ở đâu cũng đúng.
Thịt trên mặt mẹ Vương co giật: “Đúng.”
“Nhưng mẹ không chuẩn bị cơm cho hai đứa.”
Túc Lai: “Không sao, thêm hai người chỉ là thêm hai đôi đũa thôi, người một nhà không cần khách sáo như vậy.”
Có lẽ không ngờ “đứa con trai” mất tích nhiều năm này lại mặt dày như thế, dù không tình nguyện lắm nhưng mẹ Vương vẫn nhượng bộ: “Vậy thì vào ăn cơm đi, lát nữa đồ ăn nguội mất thì không ngon đâu.”
Vừa nói, bà ta vừa lau thứ chất lỏng màu đỏ trên tay vào tạp dề.
Tạp dề màu đen, không thấy rõ dấu vết để lại.
Bách Kha bất an nhìn về phía Túc Lai, trên mặt vẫn giữ nụ cười khách sáo nhưng đầy gian nan.
Túc Lai: “Đừng cười nữa, cười thêm chút nữa là mặt anh liệt luôn đấy.”
Bách Kha: “Nhưng mà…”
Túc Lai: “Mẹ không phải hàng xóm, là người nhà, không cần khách sáo vậy đâu.”
Anh cố tình nói to hơn một chút để mẹ Vương đang bận dọn bàn nghe thấy: “Đúng không mẹ?”
Mẹ Vương im lặng một lát, lạnh nhạt gật đầu: “Đúng vậy.”
Túc Lai quay sang nhìn chú Vương bên cạnh: “Mẹ, vậy chú Vương là người ngoài à?”
Câu hỏi của anh lại khiến “gia đình” này rơi vào im lặng.
Bách Kha lại một lần nữa kinh ngạc vì sự thẳng thắn của đại lão.
Hắn ta cũng rất rõ, để tránh được quy tắc tử vong và ác ý của NPC, làm rõ quan hệ gia đình là điều then chốt. Nhưng người chơi bình thường sẽ chọn cách thăm dò bảo thủ hơn, từng bước một mà khám phá, rất hiếm người chọn cách tấn công trực diện như anh Túc Lai.
Mẹ Vương cuối cùng cũng nhướng mí mắt nhìn anh, tròng trắng trong mắt bà ta có màu nhạt và lẫn tạp, nhìn trong bóng tối trông như con cá nổi lên mặt nước trước khi cơn bão kéo đến.
“Chú Vương không phải người ngoài.” Mẹ Vương đáp.
Câu này đã hàm chứa đầy đủ thông tin cần thiết.
Khóe môi đang căng cứng của Bách Kha cuối cùng cũng được giải phóng, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cơ mặt đã cứng đờ, không nhịn được lẩm bẩm bên tai anh Túc Lai: “Quả nhiên vẫn là văn học Lão Vương hàng xóm.”
Anh Túc Lai nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Mẹ à, thế cha con, Trương Tam đi đâu rồi?”
Cả nhà đều khựng lại.
Giọng mẹ Vương càng lạnh lẽo hơn: “Trương Tam đi làm ăn xa rồi, từ đó đến nay chưa từng quay về.”
Lấy được thông tin cần, anh Túc Lai gật đầu: “Ra là vậy.”
“Thế thì ăn cơm thôi.” Anh lại một lần nữa giành lời của mẹ Vương và chú Vương, nói ra câu như thể mình là chủ nhân trong nhà.
Mọi người: “…”
Chú Vương đang bê ghế nhỏ ở bên cạnh cười gượng: “Tiểu Tứ rời nhà bao năm, giờ về cũng trưởng thành rồi.”
Trên bàn cơm có hai món một canh: đậu hũ kho, rau cải luộc, canh mướp.
Toàn là món chay, màu sắc món ăn cũng rất bình thường, Bách Kha thở phào nhẹ nhõm.
Người chơi có kinh nghiệm gần như đều đã đạt đến nhận thức chung: trong thế giới bị ô nhiễm, đa số các món chay tượng trưng cho “an toàn”, tất nhiên không tính các loại nấm.
Hơn nữa bọn họ đến quá bất ngờ, mẹ Vương và chú Vương vốn dĩ không biết sẽ có thêm hai đôi đũa, nên chắc chắn mấy món này chỉ chuẩn bị cho hai người họ, khả năng có vấn đề là rất thấp.
NPC cũng chẳng rảnh rỗi mà bỏ độc vào phần ăn của chính mình.
Để xua bớt bầu không khí gượng gạo trên bàn ăn, chú Vương quay mắt nhìn về phía chiếc tivi.
Tivi nhà Vương Tiểu Tứ rất cũ kỹ, vỏ ngoài bằng nhựa xám dày nặng bọc lấy màn hình cong, muốn xem được kênh thì phải điều chỉnh ăng ten bằng tay để bắt tín hiệu cho rõ.
Tạp âm “rào rào” dần lắng xuống, hình ảnh dần hiện ra rõ ràng.
Hiện giờ là đúng bảy giờ, chú Vương chuyển kênh sang đài địa phương, vừa kịp lúc phát tin tức khu vực.
“Chào quý khán giả! Hoan nghênh các bạn đến với chương trình Thời Sự Trực Tiếp Xuân Phong tối nay.”
MC trong màn hình cũng mặc áo tang màu đen, có lẽ do tivi đời cũ sai màu nên da người dẫn trông còn trắng bệch và cứng ngắc hơn cả ông chủ tiệm quan tài, con ngươi cũng là màu xám mờ mịt, đã mất đi ánh sáng sự sống.