Cấm Dạy Quái Đàm Làm Người

Chương 14: Khu dân cư Xuân Phong (14)

Anh nhanh chóng bước về phía phòng 444, người đàn ông trung niên kia không chớp mắt mà dõi theo anh.

Túc Lai dừng lại trước bậc thềm, giọng điệu bình thản: “Cha.”

Bên cạnh, Bách Kha lén giơ ngón tay cái với anh, ngầu thật.

Không hổ là đại lão, gặp ai cũng có thể gọi là cha, nhập vai nhanh, biết tiến biết lùi.

Người đàn ông trung niên bị gọi là “cha” ấy lại không có chút phản ứng nào.

Trong mắt lão ta, vẻ nghi hoặc thậm chí còn sâu hơn.

Túc Lai ôm con mèo bông trước ngực: “Con là Vương Tiểu Tứ, con về nhà rồi.”

Người đàn ông trung niên sững người, ngay sau đó phía sau cánh cửa vang lên tiếng “cạch” – chốt khóa bên trong được mở ra.

Cánh cửa chống trộm được đẩy ra hoàn toàn, một người phụ nữ trung niên khác với vẻ mặt vô cảm bước ra ngoài.

Ánh mắt bà ta cũng như những hạt thủy tinh vô cơ, cứ đảo qua lại giữa gương mặt Túc Lai và con mèo bông trong lòng anh: “Tiểu Tứ, thật sự là con sao?”

“Là con.”

Túc Lai cũng vô cảm y như bà ta, đã là “người một nhà”, biểu cảm tất nhiên phải đồng bộ.

Trên mặt người phụ nữ trung niên không có lấy một chút xúc động khi mẹ con trùng phùng, sau một hồi đối mặt ngắn ngủi, bà ta lạnh nhạt mở miệng: “Tiểu Tứ, sao con lại không nhận ra cha mình nữa?”

“Đây là chú Vương hàng xóm đấy.”

Thật sự nhà bên có một Lão Vương.

Túc Lai cạn lời.

Không khí lập tức đông cứng lại, sự ngượng ngùng lan ra giữa ba người.

“Xin lỗi, chú Vương.”

Túc Lai nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trung niên, giọng nói chân thành: “Con bị mù mặt đàn ông trung niên.”

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

Chú Vương, mẹ Vương Tiểu Tứ và Túc Lai – ba người vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

Bách Kha đứng bên nhìn toàn bộ tình hình mà khóe miệng giật liên hồi, hắn ta cố gắng kiềm chế cơ mặt, không để mình bật cười.

Hắn ta không ngờ lần vượt phó bản này lại thư giãn đến thế, điều mệt mỏi nhất lại là nhịn cười.

Giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là chú Vương nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tiểu Tứ, con về nhà là tốt rồi, bao nhiêu năm nay mẹ con rất nhớ con.”

“Con đi lâu ngày, xa cách với người nhà là bình thường, không sao cả.” Chú Vương tạo đường lui.

Trong lòng Bách Kha cảm khái, lời thoại và phản ứng của NPC này thật sự khá nhân tính, y như câu mà một Lão Vương hàng xóm chính hiệu sẽ nói.

Ánh mắt mẹ Vương chưa từng rời khỏi gương mặt Túc Lai, mí mắt bà ta cụp xuống, dùng ánh nhìn trống rỗng và lạnh lẽo chăm chú quan sát đứa con trai mất tích nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ: “Phải, chỉ cần là Tiểu Tứ nhà tôi, dù còn sống hay đã chết, về nhà là được.”

Hai chữ “đã chết” bị cố tình kéo dài ngữ điệu.

Ngay sau đó, khóe miệng bà ta cũng cong lên một cách kỳ dị.

Túc Lai không hề sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười cùng kiểu với mẹ Vương, người một nhà mà, biểu cảm dĩ nhiên phải đồng bộ.

Anh gọi Bách Kha lại gần, giới thiệu với mẹ Vương và chú Vương: “Đây là anh họ của con, tên là Vương Tiểu Nhị.”

Bách Kha thì không mặt dày như Túc Lai, dám đóng vai giả ngay trước mặt NPC chính chủ, hắn ta bắt đầu bối rối đảo mắt nhìn quanh, căn bản không dám đối diện ánh mắt của mẹ Vương.

“Con không có anh họ.” Mẹ Vương lạnh lùng nói, lúc này nụ cười cứng ngắc trên mặt bà ta cũng biến mất, chỉ hơi nheo mắt, dùng ánh nhìn như đang nhìn vật chết mà dán chặt vào Bách Kha.

Bách Kha bị ánh mắt ấy dọa đến rùng mình.

Túc Lai: “Con tự nhận đấy, anh ấy cũng họ Vương, trong thời gian con bỏ nhà đi, anh ấy rất quan tâm chăm sóc con, nên con xem anh ấy là anh họ.”

“Còn thân hơn anh ruột ấy chứ, đúng không, anh họ?”

Khóe môi Bách Kha đã méo xệch bắt đầu co giật: “Đ-Đúng vậy… chào dì.”

Đã nhập vai rồi thì hắn ta cũng không thể kéo chân sau, tiếng “dì” này gọi đầy thân thiết.

Mẹ Vương: “Ừ.”

Bà ta đáp lại lạnh tanh, khiến Bách Kha có cảm giác như lấy mặt nóng dán mông lạnh.

Túc Lai ngửi thấy mùi thức ăn: “Thơm quá, mẹ, mẹ nấu cơm xong rồi đúng không?”

Anh cố tình chuyển đề tài.