“Cho nên, mấy ngày nay, anh có thể biến trở về hình người rồi à?”
Trần Yến ngồi trên sô pha ôm quả trứng còn chưa nở, ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên thấu qua cửa sổ bên cạnh, để lại một vùng ánh sáng ấm áp.
Hạng Dương đang dọn dẹp đống rác Trần Yến xây lên ở nhà trong khoảng thời gian này nghe vậy bèn đứng dậy đi đến trước mặt cậu, hôn cậu: “Lúc đầu anh cũng không biết, sau đó tuy biết là có thể nhưng như vậy thì không thể dẫn đường cho em dễ hơn.”
“Ừm.” Trần Yến lọt thỏm giữa cái ôm ấm áp của Hạng Dương và sô pha, nhẹ nhàng phát ra giọng mũi, coi như chấp nhận câu trả lời này của anh.
Trần Yến hoàn thành lột xác cuối cùng cũng hiểu rõ về chủng tộc của mình, nơi chúng nó sinh ra là một thế giới khác dưới lòng đất, bản thân không có khả năng sinh sản, cần phải lai tạp với nhân loại thì mới có thể sinh ra đời sau.
Bởi vậy nên lúc còn nhỏ, chúng nó đều xuất hiện bằng hình người, hơn nữa đa số đều sẽ đi theo và lớn lên bên cạnh cơ thể bố hoặc cơ thể mẹ, tự nhiên sẽ có người thân nói cho bọn nó chuyện về chủng tộc. Khi trưởng thành đến giai đoạn có thể lột xác sẽ sinh ra trứng với bạn đời nó đã lựa chọn.
Đáng tiếc, Trần Yến là một trường hợp ngoại lệ, cơ thể bố hoặc cơ thể mẹ của cậu, có khả năng cao là giống chủ nhân sổ nhật ký, lột xác thất bại vì bị bạn đời vứt bỏ.
Bởi vậy nên trước lúc cậu bước vào giai đoạn lột xác, người trong chủng tộc cũng không biết đến sự tồn tại của cậu, cho đến tận khi cậu mang thai trứng thì chúng nó mới nhận ra bé cùng tộc rơi rớt này.
Nhưng do đặc tính của chủng tộc, đối với chúng nó mà nói, lột xác là một quá trình cực kỳ khó khăn. Thậm chí, việc “lây bệnh” cho bạn đời nhân loại của chúng nó còn dễ dàng hơn cả “lây bệnh” cho chính bản thân chúng nó.
Cho nên mới xuất hiện tình huống trên bức vẽ, nhóm chủng tộc sẽ ưu tiên việc chuyển hóa bạn đời của chúng nó, sau đó lợi dụng loại quan hệ ỷ lại về tinh thần này rồi lại gián tiếp chuyển hóa chúng nó.
“Rồi, anh dọn dẹp nhà ở trước đã, em với bảo bối đợi anh một lúc.” Hạng Dương ôm lấy Trần Yến, thấy cậu không để bụng chuyện anh giấu giếm trong khoảng thời gian này thì lại cúi đầu hôn cậu, và cả quả trứng màu đen giữa hai người.
Trần Yến khẽ liếc, thấy “núi rác” mình bày ra trong phòng, hơi chột dạ mà gật đầu, đẩy Hạng Dương trên người mình: “Ừ, anh đi đi, đi đi.”
Hạng Dương cười cười, không vạch trần suy nghĩ của cậu, xoay người chịu thương chịu khó dọn dẹp phòng ở.
Trần Yến cũng không rảnh rỗi, cậu ôm quả trứng đến bên cạnh anh, một lúc chạm vào cái này, một lúc lại chọc cái kia, không giúp đỡ được gì mà ngược lại còn gây thêm việc.
Cho đến khi Hạng Dương không thể nhịn được nữa mà bế cái người đang ôm trứng lên, đóng gói đưa về sô pha thì cậu mới ngoan ngoãn chút.
Mà lúc này, hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng di chuyển đồ đạc, Trần Yến không chịu ngồi yên mà ra mở cửa, thò đầu nhìn xung quanh. Cậu nhìn thấy ba đến năm công nhân đang khiêng đồ đạc dọn đến căn hộ ngay cạnh bên họ.
Một cặp vợ chồng mang theo con mình đang đứng cạnh đó trông coi chỉ huy.
Trần Yến đang nghĩ có nên chào hỏi với hàng xóm mới một câu không thì lại sửng sốt khi nhìn thấy mặt đứa bé kia.
Đó là bé trai cậu gặp được trên xe buýt lúc trước.
Quả trứng trong l*иg ngực bỗng giật giật, sau đó lặng lẽ nứt ra một vết nứt nhỏ dưới cái nhìn chăm chú của Trần Yến.
“Hạng Dương! Anh mau đến xem!” Trần Yến vui mừng gọi Hạng Dương, muốn chia sẻ với anh thay đổi của quả trứng nhưng ngay sau đó đã rơi vào cái ôm ấm áp của đối phương.
Hạng Dương vòng tay ôm lấy người yêu, cúi đầu nhìn quả trứng với vết nứt ngày càng rõ ràng trong ngực cậu rồi lại nhìn bé trai ở bên ngoài đang tò mò nhìn sang đây.
Anh giơ tay gõ lớp vỏ trứng, giọng nói cũng hiền hòa như ánh mặt trời ngày ấy: “Sao, con cũng chọn được người mình muốn rồi hả?”