Chồng Ma, Di Ảnh Và Thai Quỷ

Chương 9: Thế giới mới. Sẽ không có chia lìa nữa

Đến khi Trần Yến tỉnh lại lần nữa, cậu phát hiện bản thân đang nằm giữa đống đá vụn lạnh băng.

Cậu không ngờ sau khi trải qua vụ va chạm thảm thiết như vậy chính mình còn có thể sống sót, ngoại trừ phần đầu còn hơi đau thì không cảm thấy khó chịu ở đâu hết.

Trần Yến thử chống mặt đất bò dậy nhưng lại phát hiện hình như quả trứng lại to lên, như thể sắp căng vỡ bụng cậu khiến cậu khó có thể ngồi dậy.

Cậu đành phải sờ soạng lấy điện thoại từ trong túi ra, may mắn là không bị đâm hỏng, vẫn có thể sử dụng chức năng đèn pin.

Khi ánh sáng chiếu lên, cuối cùng Trần Yến cũng có thể nhìn rõ xung quanh.

Nhưng điều bất ngờ là cậu không hề nhìn thấy xe quặng bị đâm hỏng hay là mặt tường lúc nãy. Khác hoàn toàn với ký ức trước khi va chạm, trước mặt cậu xuất hiện một đường hầm mới.

Trần Yến thở dài, đã đi đến bước này, không có khả năng lại quay về đường cũ, cậu chỉ có thể gian nan đi về phía đường hầm kia.

Mỏ quặng vẫn tăm tối và nhỏ hẹp y như cũ, dù không thật sự bị đè ép nhưng lại mang đến cảm giác ngột ngạt, như thể mỗi một bước đi, việc hô hấp đều trở nên khó khăn hơn.

Mà điều khiến người ta không thể chịu đựng được hơn chính là, dù Trần Yến đã biết trước, lúc này trong mỏ quặng chỉ có một mình cậu.

Nhưng âm thanh giống tiếng bước chân sột soạt lúc đi trên hành lang lại xuất hiện xung quanh cậu, không chỉ ở phía sau người nữa mà thậm chí còn lộp cộp ngay ở phía trước.

Dường như có vô số người mà cậu không thể nhìn thấy đang tụ tập ở xung quanh cậu, đi cùng cậu. Trong mỏ quặng đen tịt không có điểm kết thúc, chúng tạo nên một đội ngũ đưa tang thật dài cho cậu.

Trần Yến cảm giác bản thân đã dần dần dung hòa vào trong đó, cậu quên mất thời gian và khoảng cách, cũng không hề sợ bóng tối và cái chết, chỉ đơn giản mà đi theo chúng nó đi, đi tiếp, đi mãi…..

Cho đến một khoảnh khắc, những âm thanh đó đột nhiên biến mất thì cậu mới chợt nhận ra mà dừng bước.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, mỏ quặng phía trước vẫn không thấy lối ra nhưng tất cả âm thanh cọ xát, tiếng bước chân đều đã thật sự biến mất.

Trần Yến rơi vào trạng thái hoang mang một lát, suy nghĩ rối loạn vòng đi vòng lại một hồi xong tư duy và cảm giác mới quay trở về, cuối cùng thì cậu chết lặng mà nhìn chung quanh.

Nhưng mà nhìn như vậy lại làm Trần Yến phát hiện, trên vách tường không bằng phẳng của mỏ quặng, dường như có những đường cong có quy tắc nào đó.

Cậu nhấc cánh tay gần như đã mất cảm giác lên, để điện thoại chiếu sáng một vùng lớn hơn trên vách tường.

Sau đó Trần Yến bèn thấy được hình vẽ kéo dài liên miên đến tận chỗ sâu hút trong mỏ quặng.

Bắt đầu là một thứ đen thùi lùi to lớn, sau đó là một đường nét thô ráp phác thảo hình dạng một quả trứng.

Trong quả trứng kia dần dần hội tụ thành một bóng đen hình người, sau đó thì phá trứng mà trở thành một đứa trẻ loài người.

Trần Yến tiếp tục đi sâu vào trong mỏ quặng, đứa trẻ trên bức vẽ cũng trưởng thành nhưng đứa trẻ đó không được vẽ bằng nét đen mà được vẽ bởi những đường cong màu trắng, trộn lẫn bên trong nhân loại bình thường.

Sau đó nữa, nó tìm được một ‘bạn đời’ nhân loại, dù nét vẽ vẫn vô cùng đơn giản nhưng Trần Yến có thể nhìn ra được, bọn họ yêu nhau.

Nhưng ngay sau đó, bước chân cậu dừng lại.

Bởi cậu nhìn thấy, ‘nhân loại’ sinh ra trong quả trứng kia, bụng nó cũng xuất hiện một quả trứng màu đen —

Chỉ một cái liếc mắt này đã lập tức đảo lộn tất cả suy đoán lẫn nhận thức trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cậu.

Hóa ra là như vậy.

Con người vẫn là con người mà ai có thể mang thai trứng mới là quái vật.

Trần Yến hoảng hốt dựa vào bức tường phía sau lưng rồi trượt xuống, ngơ ngác nhìn những hình vẽ đối diện, những đường nét cong cong đó.

Cậu chưa từng gặp bố mẹ Hạng Dương cho nên mới cảm thấy thân phận của anh rất có thể có vấn đề nhưng lại bỏ qua chính mình.

Rõ ràng chính cậu, mới thật sự là người có xuất thân không rõ ràng.

Tất cả đều đã có lời giải đáp, bảo sao rõ ràng người yêu của chủ nhân cuốn nhật ký đã rời đi mà người đó vẫn có thể mang thai quả trứng.

Bởi vì quả trứng kia, vốn là do loại quái vật như chúng nó, tự mình sinh ra trong cơ thể.

Cũng không phải là sau khi Hạng Dương chết thì cậu mới có trứng mà ngược lại — có lẽ chính vì quả trứng nên Hạng Dương mới gặp chuyện.

Trần Yến gian nan tiếp tục bò vào sâu bên trong mỏ quặng, cậu nhìn thấy quả trứng lớn lên trong cơ thể của ‘nhân loại’ kia, cùng lúc đó, bên cạnh bọn họ bắt đầu xuất hiện những cái bóng đen.

Mục tiêu của những thứ đó, tuy là ‘nhân loại’ mang thai trứng nhưng bạn đời nhân loại thật sự bên cạnh nó lại bị lây nhiễm bởi những bóng ma màu đen đó trước.

Những bóng đen bắt đầu khuếch tán trên người bạn đời nhân loại đó khiến hắn bắt đầu trở nên điên khùng.

Đây cũng chính là cảnh ngộ lúc ban đầu mà người yêu của chủ nhân cuốn sổ và Hạng Dương gặp phải.

Mà cũng bắt đầu từ chỗ này, con đường duy nhất thông dưới nền đất sâu chỗ mỏ quặng lại đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ, dẫn đến hai hướng khác nhau.

Giống như đang báo hiệu, hai kết cục hoàn toàn khác nhau.

Trần Yến khó nhọc tựa vách tường đứng lên, đi đến chỗ giao nhau của hai con đường, cậu không biết phải chọn lối nào, cứ cầm điện thoại soi đi soi lại nhưng vẫn không tìm ra điểm khác biệt.

Bây giờ cậu vô cùng muốn biết việc xảy ra sau đó nên cũng không do dự nhiều mà cứ thế đi về phía cửa động gần mình nhất.

Màu đen trên cơ thể người bạn đời nhân loại càng ngày càng dày đặc, hành động cũng ngày càng kỳ dị, sau đó giống như những gì đã chép trong sổ nhật ký, dường như hắn phát hiện nguyên nhân của tất cả chính là ‘người yêu’ bên cạnh mình.

Vì thế hắn lựa chọn chạy trốn.

Dù ‘nhân loại’ mang thai trứng dùng mọi biện pháp níu giữ nhưng hắn vẫn nhẫn tâm rời đi.

Trần Yến nhắm mắt lại, cậu đã biết việc xảy ra tiếp theo.

Quả trứng tiếp tục lớn lên, ‘nhân loại’ mang thai trứng cũng dần dần bị thứ màu đen lây nhiễm nhưng không biến thành màu đen.

Cuối cùng, quả trứng trong bụng trưởng thành mà ‘nhân loại’ chỉ có thể tuyệt vọng nằm một mình trên mặt đất, để mặc cho quả trứng kia xé rách bụng —

Mà sau khi phải chịu đựng thống khổ không thể tưởng tượng nổi, nó sẽ hoàn toàn chết đi.

Đây là con đường thứ nhất, kết cục mà nó dẫn đến.

Cũng là kết cục mà chủ nhân cuốn sổ đã trải qua.

Trần Yến đứng ngẩn người tại chỗ, mãi vẫn không thể thoát khỏi nỗi tuyệt vọng ở trên bức vẽ nhưng chính lúc này, cậu bỗng nhiên nghe thấy được âm thanh truyền đến từ chỗ sâu trong hang động.

Âm thanh kia đã không thể coi là tiếng người được nữa, nó khàn khàn đến mức gần như đã hòa lẫn với những âm thanh cọ xát chói tai khác.

Nhưng Trần Yến vẫn nhận ra, đó là giọng của Hạng Dương!

“Tôi sẽ không đi mất.”

“Tôi sẽ không…… Để em ấy biến thành dáng vẻ đó……”

Hai chân Trần Yến đã mất hết sức lực nhưng cậu vẫn liều chết chạy về nơi phát ra âm thanh kia, tuy nhiên động tác của quả trứng trong bụng lại ngày càng dữ dội như thể sẽ xé rách cơ thể cậu ngay sau đó.

Trần Yến không từ bỏ, Hạng Dương đã ở ngay phía trước, cậu nhất định phải nhìn thấy Hạng Dương —

Tiếng cọ xát chói tai tràn ngập màng nhĩ của cậu, cuối cùng bên trong bóng đen cuồn cuộn vô tận kia, cậu thấy được bóng dáng của Hạng Dương.

Lúc này Trần Yến mới hiểu ra, đó không phải Hạng Dương thật sự mà giống với hình ảnh cậu thấy được ở trên tầng sáu khu dân cư, đó chỉ là tàn ảnh còn sót lại của chuyện đã qua.

Cậu dừng bước, chịu đựng nỗi đau ngày càng dữ dội, nhìn Hạng Dương gần như đã bị chất đen cắn nuốt hết qua ranh giới giữa thật và ảo.

“Còn có một con đường khác, đúng hay không?”

Có vẻ Hạng Dương đang nói chuyện cùng những âm thanh chói tai kia, cơ thể anh đã bị lây nhiễm gần hết nên cuối cùng cũng có thể hiểu được chúng nó đang nói cái gì.

“Chúng tộc chúng tôi…… Lột xác…… Rất khó……”

“So với nhân loại thật sự…… Còn khó hơn……”

“Tôi hiểu.” Rõ ràng Hạng Dương đã hiểu được tất cả những thứ liên quan về chúng nó, anh không hề chần chừ, ánh mắt nhìn những chất lỏng đen nhánh là sự kiên định không hề lùi bước: “Vậy hãy lột xá© ŧᏂịŧ của tôi, để tôi trở thành chủng tộc của các người.”

Anh không hề sợ hãi mà giang hai tay ra, những bóng đen tụ tập bốn phía xung quanh, vì câu trả lời của anh, bỗng chốc sôi sục lên.

Chúng nó như những cái bóng đen lại như thủy triều dấy lên những cơn sóng lớn nhào về phía Hạng Dương, hỏi một câu cuối cùng: “Cậu…… Nghĩ kỹ rồi chứ…… Không thể hối hận đâu……”

“Không có gì phải hối hận cả.” Trong chớp mắt khi tiếp xúc với cơ thể Hạng Dương, những bóng đen đó đã lập tức ăn mòn làn da của anh vậy mà Hạng Dương vẫn không lùi bước, để mặc chúng nó quấn lấy cơ thể, dù lúc đó anh không nhìn thấy gì nhưng hai mắt vẫn nhìn về vị trí hiện tại của Trần Yến.

“Rất nhanh thôi, em ấy sẽ đến tìm tôi.”

Câu nói chưa kịp nói ra hết, da thịt toàn thân anh dần dần bị nứt toạc, cơ thể thuộc về nhân loại bị chất lỏng đen nhánh cuộn trào bên trong ăn mòn rồi bị xé rách từng chút một mà biến thành vô số mảnh vụn không thể nhận diện.

Dường như anh đang chìm trong nỗi thống khổ cắt da xẻo thịt nhưng khuôn mặt còn nguyên vẹn vẫn nhìn về phía Trần Yến.

Dù âm thanh sau khi hoàn toàn lột xác đã biến đổi thành tiếng ma sát chói tai nhưng Trần Yến vẫn nghe hiểu, câu cuối cùng anh nói —

“Để tôi, dẫn đường cho em ấy trở về nhà.”

Nước mắt không ngừng chảy giàn giụa, Trần Yến đã không thể đi nổi do cơn đau ở bụng nhưng vẫn gắng sức bò về phía Hạng Dương trong ảo ảnh kia.

Nhưng sao mà cậu có thể bò đến nơi được, rất mau cậu đã ngã gục giữa đống đá vụn lạnh lẽo, chỉ có thể nhìn khuôn mặt của Hạng Dương cũng bị thứ bóng đen trong cơ thể trồi ra xé thành từng mảnh nhỏ.

Cậu nức nở, hai tay bám lấy mặt đất, vùng vẫy cơ thể một cách vô ích trong điên loạn, dù chỉ cần đến gần Hạng Dương thêm một bước nữa, chỉ một bước thôi……

Vào ngay lúc này, cậu lại cảm giác cơ thể mình được một nguồn lực lạnh lẽo mà lại dịu dàng bao quanh, Hạng Dương trong ảo ảnh cuối cùng cũng hoàn thành lột xác biến thành chất lỏng đen nhánh, sau đó lao về phía Trần Yến như thủy triều cuồn cuộn.

Giống như trong vô số đêm trước đó, dây dưa, ôm lấy cơ thể cậu, dùng những nụ hôn dính nhớp cuốn lấy nước mắt trên mặt cậu, trong hang động chật chội, cuốn lấy cơ thể cậu quay trở lại khúc giao giữa hai cửa động một lần nữa.

“Đi thôi —”

“Đi thôi —”

Âm thanh mà những cái bóng đen to lớn xung quanh phát ra, vào giây phút này, nghe cũng không hề chói tai mà ngược lại còn tràn ngập niềm vui sướиɠ hân hoan chúc mừng.

Chúng đang thúc giục, mong chờ, người cùng tộc này trở về và cả sinh mệnh mới người này mang đến.

Cuối cùng Trần Yến đi theo Hạng Dương đến một cửa động khác và lúc này trong mắt cậu, phía trước không còn là mỏ quặng chật hẹp vô tận mà là ánh sáng rực rỡ lung linh.

Những ánh sáng đó tựa như mây tím lại tựa như ánh sáng mặt trời nhè nhẹ phiêu du trong không trung như thể chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.

Bóng đen vô hình cũng biến thành từng khuôn mặt khác hoàn toàn nhân loại nhưng lại vô cùng hòa ái mỉm cười vây quanh bọn họ, cùng đi về phía trước.

Đây là một thế giới tràn ngập ánh sáng và cực lạc vô hạn mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi hay có thể miêu tả bằng ngôn từ.

Trần Yến nhìn lại người bên cạnh mình, cuối cùng cũng thấy rõ được Hạng Dương - người cậu nhung nhớ ngày đêm đang đứng giữa tia sáng nhìn thẳng về phía cậu.

“Chúng ta đi thôi.” Hạng Dương nhẹ nhàng đến gần, tựa như hồi thiếu niên, giống mỗi buổi sáng đi học cùng nhau mà nắm lấy tay Trần Yến.

Trần Yến cũng mỉm cười rơi nước mắt, gật đầu với anh: “Ừ.”

Cuối cùng cơ thể cậu cũng rách toạc như ve sầu thoát xác nhưng Trần Yến lại không cảm thấy bất cứ cơn đau nào, cơ thể bị xé rách cũng xuất hiện chất lỏng đen nhánh nhào về phía Hạng Dương nơi mặt đất, thân mật khăng khít với anh.

Bọn họ cứ như vậy, cùng vô số những người cùng chủng tộc khác, hoàn toàn hòa mình vào giữa ánh sáng rạng ngời.

Từ nay về sau, chúng nó đoàn tụ nơi trời mới đất mới này, sẽ không có chia lìa nữa……

————

Và giữa những tiếng chúc mừng dội lên từ dưới nền đất, quả trứng màu đen thuận lợi lăn xuống nằm giữa đất đá vụn đằng sau chúng nó, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc trở thành “nhân loại”.