Y Thủ Già Thiên

Chương 7: Đại Bố Phường và Thiên Bố Phường

Cửa hàng của Tạ Cảnh Y mang tên Đại Bố Phường, đúng là chiêu bài do Ngoại tổ phụ của nàng đặt ra.

Mặc dù mẫu thân nàng - Địch thị đã về nhà chồng, nhưng vẫn nắm giữ quyền sở hữu cửa hàng bán vải, và vẫn giữ nguyên cái tên Đại Bố Phường của Phụ thân như để tưởng nhớ.

Địch lão gia năm đó dựng nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ bằng một cái thiết đầu* mà ở Hàng Châu đã xóa sổ một vùng dệt vải, câu chuyện này cũng trở thành một truyền thuyết.

*Thiết đầu: một môn công phu của người học võ, luyện đầu trở nên cứng rắn. Ý ở đây nói Địch lão gia gây dựng sự nghiệp có ý chí can trường, không sợ gian khổ, một đường cố gắng.

Viên quản lý cửa hàng tên Diêu Hưng, khoảng 40 tuổi, người béo ngắn, trông như một bức tranh Tết với đầy nếp nhăn dài, hết sức hài hước.

Tạ Cảnh Y không phải lần đầu đến đây, Diêu Hưng cũng đã quen mặt. Thấy nàng hỏi han, ông vội vàng nói: "Cũng là chuyện lạ, hồi tháng trước, cửa hàng đối diện đã bị san bằng, ban đầu chúng nô chẳng hiểu là chuyện gì. Đến hôm qua buổi chiều, bảng hiệu đã được treo lên. Nô tài đi hỏi thăm thì được biết là Tề Quốc Công phủ. Lúc đầu nô tài định sáng sớm đi báo với tiểu thư, nhưng không ngờ Tam tiểu thư đã đến rồi."

Tạ Cảnh Y ngẩng đầu, trong lòng càng thêm khó chịu.

Lão Thiên ơi, lại là Sài Hữu Sâm! Cửa hàng của nàng gọi là Đại Bố Phường, cửa hàng của Sài Hữu Sâm lại gọi là Thiên Bố Phường, rõ ràng là muốn áp đảo nàng!

Nàng thở sâu, nhíu mày.

Đời trước, khi nàng lăn lộn trong cung, Sài Hữu Sâm đã có địa vị cao, thường xuyên ra vào cung điện. Tuy hai người từng đối đầu, nhưng chưa từng kết thù.

Đời này lại càng không cần bàn đến, mới hôm qua mới gặp mặt lần đầu.

Vậy rốt cuộc là có mối thù nào, oán nào mà hắn ta theo dõi cửa hàng nhỏ của bọn họ như vậy?

Diêu Hưng thấy Tạ Cảnh Y không vui, cười khẩy: "Tam tiểu thư xin đừng để trong lòng. Chuyện của cửa hàng này chưa chắc đã là điều tốt. Ngài nhìn xung quanh phố Hưng Nam này, toàn là những nơi nhỏ bé gần cổng thành, đâu có cái gì bộ dáng là kiêu ngạo huy hoàng. Chúng ta bán là vải thô, những người đến mua đều là dân nghèo chân lấm tay bùn như nô tài đây… Nhìn bên kia trang hoàng như cho những gia đình quyền quý, chỉ riêng ánh mắt liếc nhìn đã khiến người ta hoảng hốt run chân. Cân nhắc số tiền trong túi, chắc chắn nhưng người đến mua hàng, họ sẽ không dám bước vào đâu! Chúng tôi dân thấp hèn lại thích to lớn - bánh hấp to hơn chút để ăn được no hơn, vải vóc rộng thêm chút sẽ mặc được lâu, ngay cả đôi giày cũng mong được to hơn để tiết kiệm vải..."

Diêu Hưng nói với vẻ thản nhiên như gió thoảng, nhưng trong lòng Tạ Cảnh Y lại dậy sóng.

Nàng chăm chú nhìn viên quản lý này một hồi lâu, bất ngờ nhận ra rằng ở cửa hàng nhỏ này trên phố Hưng Nam lại ẩn giấu một nhân vật có tầm nhìn sâu rộng!

"Có Diêu chưởng quầy ở đây, tất nhiên ta không lo việc sinh nhai. Ta chỉ lo không cẩn thận có thể chọc giận phải vị đại nhân nào đó." Tạ Cảnh Y mỉm cười nhẹ nhàng, như một chủ nhân mới vốn không muốn để lộ chút e dè nào.

Diêu chưởng quầy hiểu ý, bằng không đã chẳng nghĩ đến chuyện báo cáo.

"Trời ngoài đang giá lạnh, Tam tiểu thư hãy vào trong uống chén trà nóng, tiểu nhân sẽ đi lấy sổ sách."

Tạ Cảnh Y gật đầu. Lúc này cửa hàng đã có vài vị khách, nàng đứng ở cửa trò chuyện có phần không tiện, liền theo Diêu Hưng đi vào phía trong.

Cứ thế, câu chuyện của nhân vật nữ chính Tạ Cảnh Y trong một cửa hàng vải nhỏ ở phố Hưng Nam bắt đầu diễn ra, với những toan tính thầm kín và bí ẩn...