Tạ Cảnh Y thầm nghĩ, kỳ thực đây là kế hoạch mà nàng ấp ủ từ trước.
Ván in gập nhuộm vải, thuở trước vốn là trào lưu thịnh hành, hoa văn cát tường chưa nói, sắc màu đã rực rỡ phi thường. Không ít cung nhân vẫn lấy đó may thành áo váy điệu đà, hoặc chế thành rèm cửa, bọc đèn l*иg, hay bình phong, … Nhưng tới triều Đại Trần, do thời cuộc, gấm lụa chẳng còn dùng để dâng triều cống, mà phải đành đổ ra biển.
Cấm quân ở Kinh thành nhiều lần mặc vải có in gập hoa bản, vì thế triều đình đã ra nghiêm lệnh cấm dân gian tự in. Dần dà, nghệ thuật này ở nơi dân gian cũng mai một.
Đời trước, khi nàng làm chưởng y trong cung, mỗi ngày đều miệt mài suy nghĩ cải tân, muốn làm cho các y phục trở nên lung linh trước mắt quân vương, để triều đình một ngày càng rực rỡ, an ninh thịnh trị... Phi phi... Mục đích chính vẫn là để cho hậu cung mỗi người thêm phong quang, ý vua thêm vui vẻ mà thôi.
Năm tháng khiến nàng đầu bạc, nhưng lòng vẫn sáng như gương.
Muốn đứng ở chỗ cao, phải làm những điều thường nhân chưa từng nghĩ tới. Tính tình nàng phóng khoáng, làm việc nhanh nhẹn, vốn chỉ là tầng lớp bình thường, chẳng phải kiểu người được coi trọng ở trong cung, nhưng lại có thể đứng đỉnh cao cung nữ - ấy là do bản lĩnh phi phàm.
Khắc ván nhuộm, kế hoạch này nàng nhất định sẽ làm!
Diêu chưởng quầy nghe xong, liền vội vã tính toán. Tay gõ bàn đánh bùm bùm, hồi lâu mới nhíu mày: "Thợ khắc ván đòi giá cao, nếu in lên vải thô, e rằng phải đẩy giá vải thô, vải bố lên không ít. Vải thô dù đẹp nhưng vẫn kém lụa là, sợ rằng khó mà thành".
Tạ Cảnh Y gật đầu: "Nếu không tốn tiền khắc ván, và chỉ in một màu thì sao?"
Mắt Diêu chưởng quầy sáng lên, "Rất khả thi! Lam thảo rất rẻ, chúng ta in lam trắng; in đen cũng dễ - đông thanh, vật liệu màu đen nhiều, lại bền màu; in thêm hồng chút ít để thêm phần vui mắt."
"Tiêu thư đã tìm được thợ khắc ván chưa?" Diêu chưởng quầy hào hứng hỏi, "Nếu có ván gỗ, ta sẽ in sớm, may ra kịp trước Tết. Thiếu chủ nhân cũng biết, dân nghèo một năm chỉ may được một bộ quần áo mới, bỏ lỡ thì phải chờ sang năm."
"Ừm rất tốt. Diêu chưởng quầy hãy chờ ta có kết quả. Cửa hàng ngươi quản lý tốt, nếu trong nhà có hỉ sự, ngươi cứ báo ta, ta sẽ thưởng cho Viên Nương."
Diêu chưởng quầy cười rạng rỡ, trông như sắp nhảy múa.
Tạ Cảnh Y thoáng nhìn quanh cửa hàng, rồi rời khỏi Đại Bố Phường.
*
Lúc này đi ra, lừa vẫn đang buộc dưới gốc cây lớn, vừa thấy nàng tới liền hưng phấn hí vang.
Tạ Cảnh Y tiến đến, vuốt nhẹ đầu con vật, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt ngốc nghếch toe toét miệng cười, nàng như muốn xông tới đấm cho chủ nhân một quyền.
Dù Diêu quản gia nói có lý, nhưng diện mạo của người này lại rất gợi đòn.
Tạ Cảnh Y hít sâu một hơi, chắp tay với Sài Hữu Sâm: "Tiểu nữ xin hỏi Sài công tử, có phải ta đã làm gì khiến công tử phiền lòng?"
Nàng nói rồi liếc nhìn sang Đại Bố Phường, rồi lại quét mắt về phía Thiên Bố Phường.
Sài Hữu Sâm lắc đầu: "Phụ thân bảo ta chỉ thông hiểu kinh sử mà không am tường thời cuộc. Nên ta đã quyết định mở một cửa hàng để ngồi chiêm nghiệm nhân tình thế thái."
Tuy chỉ là những lời nói lý lẽ bình thường, nhưng ánh mắt Sài Hữu Sâm nhìn xuống từ trên cao, vẻ mặt u ám, khiến người ta muốn xông tới giật tóc, đánh cho hắn một trận.
"Trong thành Hàng Châu này, phường vải có chưa đến trăm nhà, vậy mà..."
Đừng nói chi việc không chủ tâm, ngay cả bảng hiệu, nhãn hiệu cũng giống y hệt, chỉ khác là bên này bỏ một chữ, hắn lại bỏ ba bảy chữ... Ngươi, Rõ ràng là đang bắt chước!
Sài Hữu Sâm vuốt nhẹ cằm: "Ta chỉ muốn làm quen với cô nương mà thôi."
Tạ Cảnh Y không tin nổi nhìn Sài Hữu Sâm, ánh mắt như có như không hàm ý "Ta đây dễ bị lừa? Bổn tiểu thư từng là kẻ tinh thông đạo lừa gạt trong cung! Đừng tưởng chỉ vì mặt mũi trông đẹp mà có thể lung tung qua mặt người ta!"
"Hôm qua ta mới tiếp quản cửa hàng này..."
Không muốn giận, dù sao người này là con của vị quan to, "Chỉ e là công tử phải bồi thường."
Sài Hữu Sâm liếc Tạ Cảnh Y: "Ngay cả kẻ qua đường cũng có thể lợi dụng, đây chỉ là cửa hàng đặt tên “gần” giống một chút, đâu cần phải bồi thường."
Tạ Cảnh Y cảm thấy sức mạnh hung bạo trong người mình đang dâng trào, nàng ước gì mình là một cao thủ võ lâm, để có thể ngay lập tức sử dụng chiêu Cửu Âm Hắc Cốt Trảo, rồi đánh thêm một Hàng Ngưu Thập Bát Phách...
Nhưng không thể không nén giận, đây là con của vị quan to mà trên cả quan to!
Tạ Cảnh Y bèn nhả ra một nụ cười ma mị thâm sâu: "Được lời công tử, ta cũng cảm thấy cửa hàng mình như đang hưởng phúc khí. "
Sài Hữu Sâm chằm chằm nhìn Tạ Cảnh Y một hồi lâu, khinh bỉ vỗ vỗ con ngựa cho nó di chuyển lên phía trước, vẫy tay và nói nhẹ nhàng: "Mặt đang cười mà tay run, muốn tát ai đó ư? Cô nương lo lắng thái quá, chỉ sợ chỉ đánh được tới đầu gối mà thôi."
Đồ con của quan to, thật đáng chém! Mà nói cho cùng, nàng mới có mười ba tuổi mà thôi!
Tạ Cảnh Y nghĩ vậy, liền nhặt tuyết dưới đất ném mạnh, trúng ngay gáy Sài Hữu Sâm. Chưa kịp mừng thầm thì nàng đã hét lên, chỉ tay về hướng không có người nào ở đó để đổ tội: "Ơ kìa! Sao ngươi lại dám ném tuyết vào người Sài công tử? Thật là vô lý, đừng chạy!"
Sài Hữu Sâm chợt cảm thấy lạnh buốt ở sau lưng, quay đầu lại thì thấy Tạ Cảnh Y đứng im, chỉ tay về một góc và dậm chân. Hắn theo hướng ngón tay nhìn đi, nơi đó trống rỗng, chẳng một bóng người, chỉ còn lại những vết chân lổn ngổn trên mặt đất...
Tên đầy tớ Sài Quý liếc nhìn Sài Hữu Sâm, thấy hắn mặt không hề tối sầm, ngược lại khóe miệng còn hơi nhếch lên, liền bất giác thở phào nhẹ nhõm, rồi gọi khẽ: "Công tử!"
Sài Hữu Sâm quay đầu: "Đi thôi!"
Sài Quý thở dài, rồi nhỏ giọng: "Công tử sao lại nhìn Tạ tam cô nương bằng ánh mắt ấy? Nếu như Trưởng công chúa biết được..."
Sài Hữu Sâm liếc một cái, Sài Quý lập tức rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
"Kẻ qua đường muốn lợi dụng, nhưng không bằng khả năng chân chính của mình, cửa hàng cũng không kéo dài được lâu."
Sài Quý quay lại nhìn, tuyết mờ mịt rơi xuống, phía sau là một thiếu nữ cưỡi lừa đen. Nàng thong thả dừng chân, vẻ như vừa mới nổi giận, nhưng giờ đã tan biến như làn khói.
*
Thanh Bình lo lắng nhìn Tạ Cảnh Y: "Tam cô nương, cô ném Sài công tử, chẳng phải sẽ gây họa hay sao? Kia là con trai thứ hai của Tề Quốc Công phủ đấy."
Tạ Cảnh Y mở to mắt: "Thanh Bình, không phải ta ném đâu. Kìa, chính là tên mặc áo xanh kia, hắn chạy trốn nhanh thế, nếu không sẽ bị ta bắt được. Ta đã tốt bụng nhắc nhở, Sài công tử chắc hẳn sẽ biết ơn ta mà."
Thanh Bình khẽ ngẩn người. Tam nương tử của cô vẫn luôn là thế, hết sức vui vẻ khi trêu đùa người khác.
Tạ Cảnh Y híp mắt lại. Nếu là người khác, có thể sẽ hẹp hòi trả thù; nhưng người kia là Sài Hữu Sâm - vị tước hầu, đại tướng trong tương lai - liệu hắn có nhớ được một cô tiểu thư từng ném tuyết vào người hắn hay không?
Miễn là hắn có thể nhớ được một chút, “ừm, thì hắn sẽ không mãi mãi cô độc một mình.”
Nàng vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được trọng sinh cứu phụ thân và huynh trưởng, nên quên mất việc phải hết sức cẩn thận như trong cung.
Ừm. Nàng nên tự kiểm điểm lại. Từ giờ cho đến khi trở về phủ, đều phải thận trọng, bởi kẻ kia lại là con của vị quan to mà còn trên quan to mà! Nàng quả là đã xúc động quá đi.