Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác

Chương 48:

Chỉ có Hứa Thanh Nghi là sắc mặt như thường, dường như cũng không bất ngờ.

"Tự ngươi suy nghĩ một chút, nếu có thể, vẫn là tự sinh cho thỏa đáng." Thích thị tận tình khuyên bảo.

Mặc dù bất công với những người con khác, nhưng rốt cuộc là nữ nhi của mình, bà vẫn suy nghĩ cho nữ nhi.

Phục rồi, trước công chúng liền tán gẫu cái này...

Cổ nhân đã nói là kín đáo bảo thủ mà?

Hứa Thanh Nghi cảm thấy rất may mắn, mình không phải là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, nếu không thì xấu hổ chết mất.

"Đã biết." Nàng hàm hồ đáp.

Giữa trưa cơm nước xong, Hứa Thanh Nghi liền dẫn Hành ca nhi cáo từ.

Nhất thời không vội về Bình Dương Hầu phủ.

Xuyên qua vài ngày mới hiếm khi được ra khỏi cửa, Hứa Thanh Nghi định ra đường nhìn xem, xem thử phiên chợ cổ đại.

Kinh thành là dưới chân thiên tử, trên đường phố cửa hàng san sát, một mảnh phồn vinh.

Hứa Thanh Nghi nhìn mà cảm khái, còn tưởng rằng thời cổ đại rất lạc hậu.

Thật ra có tiền có quyền, vẫn có thể sống rất tốt.

Bình Dương Hầu phủ cũng coi như có tiền có quyền, Hứa Thanh Nghi không dám nghĩ, nếu Tạ Uẩn Chi còn khỏe mạnh, phu nhân của hắn sẽ phong quang đến mức nào.

Đương nhiên, Hứa Thanh Nghi cũng không muốn nghĩ đến điều này.

So với trượng phu phát tài, nàng càng thích nhi tử phát tài hơn!

Hành ca nhi cũng rất ít khi ra ngoài, hết nhìn đông tới nhìn tây trong ngực Hứa Thanh Nghi, rất tò mò với tất cả mọi thứ bên ngoài.

Thấy nhiều người như vậy, nó như sợ mình lạc mất, ôm chặt cổ Hứa Thanh Nghi.

"Nhìn xem, có kẹo hồ lô." Hứa Thanh Nghi đi đến trước mặt tiểu thương bán kẹo hồ lô, mua bốn xiên, chuẩn bị cho bốn mẫu tử mỗi người một xâu.

Mắt Hành ca nhi sáng lên.

Không có trẻ con nào không thích kẹo hồ lô!

"Con muốn ăn thì ăn ngay bây giờ." Hứa Thanh Nghi cầm một xiên cho Hành Ca Nhi nói.

"Mẫu thân ăn." Hành Ca Nhi cầm kẹo hồ lô, trước tiên cắn cho nàng miếng đầu tiên.

Thiếu phu nhân Hầu phủ Hứa Thanh Nghi xinh đẹp này, ôm hài tử xuất hiện ở trên đường cái đã đủ khiến người ta chú ý.

Nàng đương nhiên không muốn ăn đồ ăn trên đường cái, nhưng không thể làm trái tim của hài tử nguội lạnh, liền cắn một cái: "Được rồi, Hành ca nhi tự mình ăn đi."

"Ừm." Hành Ca Nhi lần đầu tiên ăn kẹo hồ lô, vị chua chua ngọt ngọt làm trên mặt nó nhiều hơn rất nhiều biểu tình.

"Ăn ngon không?" Hứa Thanh Nghi cũng chua đến nhe răng trợn mắt, xấu xa hỏi.

Hành ca nhi lại nghiêm túc gật đầu: "Ăn ngon."

"Thật hay giả vậy?" Vẻ mặt Hứa Thanh Nghi hoài nghi, đưa tay muốn lấy: "Quá chua cũng đừng miễn cưỡng."

Kết quả lại cướp được không khí.

"Ta muốn ăn." Xem ra Hành ca nhi thật sự thích hương vị này.

Hứa Thanh Nghi không muốn thừa nhận là mình sợ chua.

Sau đó thấy đồ ăn ngon gì, Hứa Thanh Nghi đều gọi ma ma đi mua một chút, nếm thử.

Hai mẹ con nhàn nhã đi dạo phố, không phát hiện gần trong gang tấc liền có người đang nghị luận tin tức của bọn họ.

Thì ra là có người nhận ra nha hoàn ma ma đi theo phía sau bọn họ là người của Bình Dương Hầu phủ.

Không thiếu người suy đoán, hai mẹ con này là vị chủ tử nào trong Bình Dương Hầu phủ?

"Thật! Ta đi Bình Dương Hầu phủ đưa vải vóc, nhớ rõ quần áo trên dưới phủ bọn họ mặc, chính là như vậy."

Người làm ở cửa hàng tơ lụa rất nhạy cảm với kiểu dáng quần áo, chắc chắn sẽ không nhớ lầm.

Mọi người căn cứ manh mối này, đại khái cũng đoán được thân phận của Hứa Thanh Nghi và Hành ca nhi.

Thiên kim hầu phủ được Thánh thượng chỉ cho Tạ Uẩn Chi xung hỉ, tựa hồ đối với hài tử của Tạ tướng quân không tệ?

Nhìn dáng vẻ dính lấy mẫu thân của đứa nhỏ kia đi, tình cảm há có thể là giả?