Hành ca nhi đầu tiên là nhìn Hứa Thanh Nghi một cái, nhận được Hứa Thanh Nghi gật đầu, lúc này mới nhận lấy: "Cảm ơn di mẫu."
Đứa nhỏ nhận được lễ vật, phần lớn đều là vui vẻ, nhưng nó lại nhàn nhạt.
Hứa Đình Quân thấy thế, trong lòng nổi lên một tia buồn vô cớ.
Kỳ thật người nàng ta từng muốn gả nhất, chính là Tạ Uẩn Chi tướng quân thiếu niên danh mãn kinh sư.
Mỹ nam tử thanh quý dũng mãnh như vậy, băng hồ ngọc hành, nữ tử nào có thể không yêu?
Không ngờ quanh đi quẩn lại, lại là Hứa Thanh Nghi gả cho đối phương.
Lấy lại tinh thần, Hứa Đình Quân nói một câu: "Hành ca nhi và nhị muội muội ngược lại hợp ý."
"Đúng vậy." Hứa Thanh Nghi thật sự không biết đoạn tâm sự thiếu nữ kia của Hứa Đình Quân.
Nhưng cho dù biết cũng không kỳ quái.
Trước khi Tạ Uẩn Chi xảy ra chuyện, chính là tình nhân trong mộng của hàng vạn hàng nghìn tiểu thư khuê các, danh tiếng vô lượng.
"Hành ca là thân nhi tử của ta." Hứa Thanh Nghi nói xong, cười híp mắt cọ cọ khuôn mặt Hành ca nhi.
Nói thật, nàng không có cảm giác gì với Tạ Uẩn Chi, khục, ngủ cũng chỉ như vậy thôi.
Nhưng rất thích mấy đứa con trai này của đối phương.
Con ruột?
Hành ca nhi ngại ngùng không biết như thế nào cho phải, liền đem ngọc bội giao vào trong tay mẫu thân.
Cũng không phải con ruột của Tạ Uẩn Chi, Hứa Đình Quân nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Nghi nhiều thêm vài phần thương hại.
Đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi lúc ấy mình không gả cho Tạ Uẩn Chi, nếu không bây giờ người sống như quả phụ làm mẹ kế chính là mình.
"Vào đi thôi, phụ thân và mẫu thân đang chờ đấy." Hứa Đình Quân xoay người dẫn đầu đi.
Hứa Thanh Nghi cảm thấy mình bị thương hại, tâm trạng phức tạp.
Nếu như nàng nhớ không lầm, Dũng Quốc Công thế tử rất phong lưu, tựa hồ thứ tử thứ nữ cùng ngoại thất không ít?
Đại tỷ thoạt nhìn là người thắng cuộc đời, kì thực là hậu trạch gà bay chó sủa.
Cho nên nói cuộc sống nào có thập toàn thập mỹ, đều là muốn được điều gì thì sẽ được điều đó.
Phu thê Vĩnh An Hầu trông thấy dáng vẻ Hứa Thanh Nghi bây giờ mặt mày rạng rỡ, cũng giật mình không nhỏ, không giống với trong tưởng tượng của bọn họ.
"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã trở về, đây là ấu tử của Uẩn Chi - Hành ca nhi." Hứa Thanh Nghi giới thiệu.
Ôm Hành ca nhi qua nhận người: "Hành ca nhi, gọi ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."
Hành ca nhi từ trong ngực mẫu thân xuống đất, ra dáng hành lễ gọi người: "Hành ca nhi bái kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu."
"Ai, Hành ca nhi ngoan!"
Phu thê Vĩnh An Hầu có một bụng lời muốn nói với nữ nhi, không ngờ nhị nữ nhi lại dẫn theo một đứa nhỏ trở về.
Làm hại bọn họ chỉ có thể chào hỏi trước.
"Ngoan, ngoại tổ mẫu lấy đồ ăn ngon cho con." Thích thị sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nó nói.
"Cảm ơn ngoại tổ mẫu." Hành Ca Nhi giòn tan đáp.
Vĩnh An Hầu còn ôm Hành ca nhi, ước lượng trọng lượng: "Hành ca nhi hai tuổi hay là ba tuổi?"
"Bốn tuổi rồi ạ." Hứa Thanh Nghi đưa tay giúp Hành Ca Nhi sửa sang lại quần áo, giải thích: "Hành ca nhi khi còn bé thân thể yếu ớt, lớn lên nhỏ gầy hơn bạn cùng lứa tuổi, nghe nói lúc Uẩn Chi tìm được nó, không nặng hơn bao nhiêu so với mèo, cũng may hiện tại xương cốt đã cứng rắn, qua vài năm nữa sẽ nẩy nở."
Nhắc tới tên Tạ Uẩn Chi, vẻ mặt Vĩnh An Hầu tràn đầy cảm khái: "Uẩn Chi vì nước vì dân, là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, con đã gả cho hắn, vậy thì cứ giữ nhà cho hắn đi."
Thích thị dặn dò hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn vặt cho trẻ con, cũng tới ôm lấy Hành Ca Nhi.