Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác

Chương 07:

Chuyện đổi hôn đã được quyết định như vậy.

Tất cả mọi người muốn nói lại thôi.

Đặc biệt là Hầu phu nhân, bà ta không thích con dâu Hứa Thanh Nghi bao nhiêu.

Nhưng bà ta căm hận Tạ Uẩn Chi.

Tạ Uẩn Chi dựa vào cái gì có thể cướp đi thê tử thuộc về Tạ Hoài An!

Nhưng Tạ Hoài An không chịu cố gắng, bà ta cũng không nỡ bỏ cháu trai trong bụng Đỗ Tấn Vân, chỉ có thể đáp ứng.

"Ma ma, dẫn người thu dọn đồ đạc của ta, chuyển qua bên chỗ Thế tử." Thấy không có ai phản đối, Hứa Thanh Nghi không kịp chờ đợi nói.

Nha hoàn ma ma bị đẩy ra đều đã trở về, mười mấy người cùng nhau thu dọn, cũng nhanh.

Trò khôi hài kết thúc, lão phu nhân tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, thở dài liền đi trước.

Hầu gia ở lại, thần sắc phức tạp nói với Hứa Thanh Nghi: "Ta dẫn ngươi đi tiểu viện của Uẩn Chi."

"Cảm ơn phụ thân." Hứa Thanh Nghi vô cùng ngoan ngoãn.

Tạ Uẩn Chi hiện tại vẫn là Thế tử, ở tại một chỗ viện tử rất tốt của Hầu phủ, gọi là Đạm Hoài Viện, ngụ ý không màng danh lợi, cùng cách làm người của hắn giống nhau.

Nơi này bình thường người hầu hạ không nhiều lắm.

Từ khi Thế tử hôn mê bất tỉnh, bên người cũng chỉ có bốn gã sai vặt thay phiên chiếu cố.

Bọn họ đều là người thế tử tín nhiệm nhất trước khi hôn mê, lần lượt là Mặc Nghiễn, Quan Kỳ, Minh Ngọc, Tử Tiêu.

Đêm nay là Minh Ngọc và Tử Tiêu đến ca trực, bọn họ vừa mới xoa bóp toàn thân cho Thế tử.

Thế tử nằm nửa năm, gầy đi không ít.

Nhưng dáng vẻ vẫn thanh tuyển, cơ bắp cũng không héo rút quá nghiêm trọng.

Thành quả như vậy, toàn bộ dựa vào bọn họ ngày đêm duy trì, thế tử mới không đến mức dáng vẻ tiều tụy.

Chuyện xảy ra bên ngoài, nhất thời còn chưa truyền đến được Đạm Hoài Viện.

Cho nên khi Hầu gia dẫn Hứa Thanh Nghi vào, khiến bọn họ giật nảy mình, Hầu gia dẫn tân nương tử tới Đạm Hoài Viện làm gì?

"Minh Ngọc, Tử Tiêu, đây là Hứa nhị tiểu thư của Vĩnh An hầu phủ, Hứa Thanh Nghi." Hầu gia giới thiệu.

Minh Ngọc và Tử Tiêu hai mặt nhìn nhau, điều này bọn họ biết, là thê tử của Nhị gia.

"Nhị thiếu..." Phu nhân còn chưa kêu ra khỏi miệng, chỉ nghe Hầu gia nói ra lời kinh người: "Kể từ hôm nay, nàng chính là tức phụ của Uẩn Chi."

Cái gì?

Minh Ngọc và Tử Tiêu đều ngây người.

"Nói ra rất dài dòng, tóm lại các ngươi phải kính trọng, không được lơ là." Hầu gia cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ phân phó: "Về sau thế tử phu nhân các ngươi sẽ ở tại Đạm Hoài Viện, chuyện ngày thường, liền nghe nàng an bài."

Minh Ngọc và Tử Tiêu khó có thể tiêu hóa tin tức này, kinh ngạc nói: "Vâng, Hầu gia."

Hầu gia gật đầu, nói với Hứa Thanh Nghi: "Thanh Nghi, cha biết con là một hài tử tốt, nếu con đã chọn Uẩn Chi, về sau phải chiếu cố Uẩn Chi thật tốt."

"Vâng, phụ thân." Hứa Thanh Nghi cúi đầu, nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.

"Về phần chuyện động phòng..." Hầu gia trầm giọng nói: "Hi vọng con không phải vì đạt được mục đích mà lừa gạt ta cùng lão phu nhân, ngươi nên biết, chúng ta rất coi trọng con nối dõi của Uẩn Chi, coi như không có ngươi, sớm muộn cũng sẽ cho hắn lấy vợ."

Hứa Thanh Nghi hiểu ý của Hầu gia, đối phương hy vọng nàng thực hiện hứa hẹn, đừng giả bộ ngớ ngẩn.

"Vâng." Nàng cụp mi cụp mắt, lại đáp một tiếng.

Là một nữ nhân không có chỗ dựa, cũng không có bàn tay vàng, ở hậu trạch cổ đại quá khó khăn.

Tình cảnh trước mắt của mình, tựa hồ không có lựa chọn khác.

Dặn dò xong, Hầu gia xoay người rời đi.

Đám nha hoàn ma ma trầm mặc đem đồ vật của Hứa Thanh Nghi đều mang tới, trên người cũng không có bao nhiêu vui mừng, chỉ có cẩn thận từng li từng tí cùng bất an.

Dường như các nàng đều biết, chuyển đến nơi này, đối với Hứa Thanh Nghi mà nói có ý nghĩa như thế nào.

"Cô nương." Đại nha hoàn thϊếp thân Tô Diệp tự trách mà thỉnh tội: "Nô tỳ thật xin lỗi ngài, trước đó dăm ba câu liền bị người ta gọi đi, làm trễ nải chuyện của ngài."

Hứa Thanh Nghi biết các nàng rất tốt: "Không sao, không chậm trễ, gả cho thế tử càng tốt."