Ba người chạy vào nhà bếp, sau một hồi tìm kiếm, họ lại không phát hiện ra cơ quan gì.
Ngụy Cường hơi thất vọng: “Liệu có phải không ở nhà bếp không?”
Lâm Tinh Thiển tập trung, tỉ mỉ quan sát mỗi một góc trong nhà bếp.
Nhà bếp chỉ là cái lò đất bình thường và nồi to, bên cạnh chất một đống nhánh cây khô và cỏ rạ nhóm lửa.
Một bên khác, trên cái bàn làm từ đất đang bày bát đũa và các loại gia vị thường thấy, một cái thớt dày chiếm hơn nửa cái bàn.
Thớt đã cũ kỹ, chính giữa đã biến thành màu đỏ sẫm. Khó mà tưởng tượng trên tấm thớt này đã chặt nát bao nhiêu bộ xương bê bết máu.
Bên phải tấm thớt đang đặt một cái dao chặt xương, mũi dao nhọn hoắc lóe lên ánh bạc.
Khiến người ta nhìn một cái, bất giác run lên.
Đúng rồi.
Dao!
Lâm Tinh Thiển đột nhiên xông tới, cầm con dao chặt xương khiến người ta nổi da gà kia lên chém về phía Ngụy Cường.
Ngụy Cường giật mình: “Cô bình tĩnh lại chút! Không tìm được thì tiếp tục tìm là được rồi! Mau bỏ dao xuống!”
Nghĩ tới sức lực khủng bố đó của Lâm Tinh Thiển, cả người anh ta lập tức cứng đơ, trơ mắt nhìn con dao đó ngày càng gần anh ta.
Rầm!
Dao chém lên tấm thớt phía sau Ngụy Cường!
Cả người Ngụy Cường xụi lơ, nhũn chân bò sang một bên.
Cmn!
Dọa chết ngộ rồi!
Xém chút tưởng mình sắp đắp chiếu rồi!
Lâm Tinh Thiển cầm dao, khựng lại một lúc, suy nghĩ.
Rầm rầm…rầm…rầm rầm rầm…rầm rầm…
Một chuỗi âm thanh chặt thớt.
Cô thuật lại tiếng chặt xương nghe được ban sáng một cách hoàn hảo.
Khoảng ba phút, cả gian nhà bếp vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ngay khi Lâm Tinh Thiển nghi ngờ có phải mình đoán sai không, đột nhiên…
Cả mặt đất ở nhà bếp đều bắt đầu hạ xuống!
Hạ mãi tới tầm 3m, trên vách tường lộ ra xuất hiện một cái lỗ đen ngòm.
Lỗ cao cỡ một người, không rộng lắm, nhưng hai người sóng vai nhau đi cũng tàm tạm.
Lâm Tinh Thiển vừa chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên một lực kéo phía sau ngăn cô lại.
Giọng nói trầm khàn của Cảnh Dục vang lên bên tai cô: “Tôi vào đầu cho, cho dù cô mạnh, nhưng cũng không thể nào để một cô gái như cô xông pha mãi.”
Lâm Tinh Thiển có hơi mất tự nhiên, anh ở gần quá.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào càn cổ của mình, chóp mũi còn vươn vấn một mùi bạc hà muối biển nhàn nhạt, mùi hương rất sảng khoái mát lạnh.
Lâm Tinh Thiển vừa nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người vừa thầm bóc phốt.
Có phải anh lén tôi ăn snack không?
Lâm Tinh Thiển hồi thần, thấy anh nghiêm túc, gật đầu rồi dặn dò một câu: “Được, chú ý an toàn.”
Người ta cũng có ý tốt, cô không có lý do từ chối.
Ngụy Cường ở một bên thầm vỗ đùi.
Má nó.
Lại bỏ lỡ một cơ hội biểu hiện trước mặt đại lão rồi!
Nhìn thấy động tác tránh né của Lâm Tinh Thiển, khóe môi Cảnh Dục hơi nhếch lên, nhưng biến mất rất nhanh.
Anh dẫn đầu đi vào lỗ, Lâm Tinh Thiển nối tiếp phía sau, Ngụy Cường đi cuối.
Cả đường hầm vừa đen vừa dài, cho dù có đèn pin đổi bằng điểm nhân khí, không gian vẫn rất mờ ảo. Họ chỉ có thể vừa đi vừa mày mò.
Ở trong môi trường tối đen, không ai phát hiện đồng tử và tròng trắng của Cảnh Dục lại đen ngòm lần nữa.
Tốc độ đi của anh không nhanh, nhưng rất vững, đảm bảo người phía sau có thể nhìn thấy rõ anh, đi theo anh.
Đi gần một tiếng, họ vẫn chưa ra khỏi đường hầm.
Càng đi về trước, càng có thể cảm nhận được không khí loãng dần.